Bà cầm giữ quyển nhật kí trong tay và nâng niu nó. Người trong quyển nhật kí đã không còn ở lại cùng bà nữa, người ta yêu tự do, yêu nơi thuộc về người ta hơn bà.
Nên giờ bà lại cô đơn, lẻ lỏi ở nơi này. Mọi sự dường như chẳng có gì thay để, bởi vì người ta muốn đi, bà cũng chẳng đành lòng giữ người ta ở lại. Có lẽ với người ta, việc ở lại là cực hình như hồi người ta còn sống.
Bà lủi thủi một mình nhìn những ánh đèn được thắp sáng ở ngoài trường Hogwarts. Bầu trời đầy sao và mây che ảm đạm vầng trăng sáng.
Như một điềm báo.
Bà có phần nào buồn bã đến phát hờn lại bất lực muốn gục ngã.
Bà nghĩ mình cần một chuyến đi dài
Sau khi Harry kết hôn như em mong muốn, bà cũng nghĩ rằng mình nên nghỉ hưu hay gì đấy. Nhưng cái thứ kỉ niệm về người con gái ấy ở nơi đây, tại trạm, thứ ít ỏi nhạt nhòe khó diễn tả hết.
Bà vẫn bắt đầu dậy vào buổi sáng, vào một ngày như mọi khi hay phải nói chỉ đơn giản là hiện tại, bây giờ, không gì hết. Một ngày bình thường cô độc trong những ngày bình thường. Có lẽ bởi thế mà người ta nói đã biết yêu thì sẽ khó mà như lúc ban đầu.
Bà lê tha ra nhà vệ sinh, nhìn gương mặt của mình trong gương thật đáng sợ. Ấy cơ đấy mà bà vẫn bình tĩnh chau chuốt. Ba cái vết nhăn nheo chảy xệ hay hóp vào trên mặt chẳng còn là
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-snarry-dan-ong-cu/2536332/chuong-83.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.