Chiều hôm ấy, Draco trở về khi mặt trời mới đi được nửa đường xuống núi.
Hắn bước vào Phòng Sinh hoạt chung với hơi lạnh, và chẳng nén nổi tiếng thở dài khi sự ấm áp từ chiếc lò sưởi chưa bao giờ thấy ngơi lửa ập vào.
Nhóc con không khiến hắn bớt lo nào đó vẫn ngồi ở chỗ cũ khi hắn rời đi, bận bịu vùi đầu vào quyển sách ngôn ngữ tinh tinh to hơn cả gương mặt. Thấy bóng dáng năm ba quen thuộc đứng ở cửa, Lime lập tức vứt đồ đang cầm sang một bên, tíu tít đứng dậy chạy đến.
"Anh Draco ơi!"
Draco hài lòng híp mắt, giơ tay ra bắt lấy bờ vai của nhóc năm nhất, không để cậu nhào lên người mình, xoi mói nhìn cậu từ đầu tới chân.
"Lễ nghi của cậu đâu? Sợ tường Hogwarts không sụp được hay gì?"
"Em không có bước đi mạnh đến mức ấy. Đồ xấu tính."
Lime bĩu môi. Cậu tung tăng vòng ra phía sau Draco, giúp hắn cởi chiếc áo bành tô khoác ngoài xuống rồi vắt nó ở tay ghế gần lò sưởi. Draco híp mắt thả lỏng vai, vừa sửa sang lại khuy ống tay áo vừa ngồi xuống sô pha.
Hắn dựa người vào lưng ghế, điệu bộ tùy ý.
"Hôm nay cậu đã đi đâu?"
"Sao anh biết?" Lime há mồm, nhưng rồi cậu nhớ đến chuyện với Cậu bé Vàng vào chiều nay, thế là tinh thần lại như quả chuông bị người ta gõ mạnh lên dây cót, lao đến bên cạnh Draco rồi ngoạc mồm mách lẻo với hắn.
Nghe xong Draco cũng không vội vã đưa ra ý kiến. Hắn chỉ đảo mắt coi bộ khinh thường cực kỳ rồi quơ đũa phép trên không trung. Một dòng chữ màu bạc báo ngày và giờ hiện lên. Hắn xem xét kĩ với đôi mày nhướn cao như để chắc chắn một điều gì đó. Xong xuôi mới hơi cựa người.
"Thế là rõ rồi chứ? Đầu óc của tên đần Potter không được bình thường cho lắm. Tốt nhất là tránh xa tên đó ra. Cậu vốn đã chẳng sáng dạ gì rồi, nếu còn giảm nữa tôi sẽ phải chuyển cậu đến chỗ mấy tên Quỷ Khổng lồ mất thôi."
Lime trợn mắt.
"Anh là đồ xấu xa!"
"Đừng nóng, cậu Lime, tôi chỉ nói sự thật thôi." Draco nhếch môi cười giả lả.
Lime giận dỗi ngậm chặt miệng, quyết tâm không để ý đến năm ba xấu tính xấu nết kia nữa, hự hự hự lật trang sách mà mắt thì lại len lén nhìn Lãnh đạo năm ba vẫn lòe lòe tỏa sáng dù rằng đang lười biếng lật người trên ghế với đôi tay trống cằm. Cậu im lặng gần trọn phút trước khi lạnh lùng hỏi.
"Quà của em đâu?"
"Sau câu hỏi đấy thì nó chính thức biến mất rồi nhóc con."
"Ah! Đồ lừa đảo."
Cuối ngày, nhóc con này vẫn được đút no căng bụng mẻ chocolate và kẹo cứng mới tinh của tiệm Công tước Mật.
.
Chẳng qua bao lâu, trận đấu Quidditch đầu tiên của năm đã đến. Lime không có hứng thú với bộ môn thể thao này chút nào, lí do lớn nhất vẫn là do cậu không giỏi trong việc Bay lắm ( chẳng ai sẽ thích một thứ mà mình không làm tốt ).
Lime đứng trên bậc cửa, nhìn bầu trời mưa bão sấm chớp ầm ầm, rồi lại nhìn dòng người lũ lượt chen chúc đổ về Sân thi đấu, rồi lại quay qua nhìn Pansy đang đeo găng tay bên cạnh.
"Chúng ta đi xem thật à?"
"Em có thể ở lại nếu em muốn." Pansy kiêu ngạo hất mái tóc đen, kéo áo măng tô trên người. "Không phải ai cũng mê Quidditch. Ít nhất thì chị không thấy tí quyến rũ nào ở cái môn này hết. Đuổi theo một quả bóng trong lúc xô xát và bạo lực. Chỉ có mấy tên con trai lỗ mãng mới chơi nó. Ồ, đương nhiên ngoại trừ cậu, thiếu gia của tôi."
Nói đến cuối Pansy cười tươi rói, giọng nũng nịu.
Lime tròn mắt, ngửa ra sau và thấy ngay đôi mắt xám quen thuộc-cũng đang chăm chú nhìn mình, lù lù trên đỉnh đầu . Người phía sau ghét bỏ tặc lưỡi vì bộ dáng kì quặc của cậu rồi thô lỗ ấn đầu cậu lại chỗ cũ.
Pansy nhìn Lime au ui kêu lên rồi túm lấy tay áo của Draco với nụ cười hiền từ kì quái.
"Tôi tưởng hôm nay Slytherin phải ra sân với Gryffindor cơ."
"Flint đã rời lịch lại. Tay của tôi chưa lành." Draco nhìn trời rồi lấy đũa phép cho cả đám một cái Bùa Chống thấm. "Với cả, ai mà thèm thi đấu trong cái thời tiết như này chứ."
"Cậu ấy sợ thua Potter." Blaise ở bên cạnh nhô ra.
Draco hậm hực căng quai hàm, gò má của hắn cũng bị tức giận hun cho hồng lên. Lime đứng khuất sau lưng Pansy cố gắng để ai đó không phát hiện ra mình đang trộm cười.
Bọn họ đội mưa đội gió lặn lội đi một khoảng xa đến Sân đấu rồi leo lên hàng ghế đầu, hiển nhiên, vì thiếu gia nào đó bảo muốn nhìn rõ ràng chuyển động của các cầu thủ, dù rằng bên ngoài đang trắng xóa một vùng, còn cả sấm sét nữa.
Lime co ro rúc bên cạnh Draco, xuýt xoa kéo áo trùng của mình, đổ hẳn người ra sau vì sợ bị mưa tạt vào người. Grabbe và Goyle như hai môn thần ngồi lù lù trước mặt cả đám, chắn đi phần lớn khí lạnh. Draco ở ngay giữa. Một cái ô vô hình to tướng dâng lên cao từ đầu đũa phép đứng thẳng hắn cầm trên tay, mưa rơi lộp bộp đập vô rồi chảy xuôi xuống hai bên như một cái mũ đi nắng bằng nước.
Ngồi còn chưa ấm đít, một tiếng còi cao vút réo lên rồi quả bóng Bludger xẹt ngang qua khán đài của Slytherin như một viên pháo.
Trận đấu bắt đầu.
Lime không thể thực sự thấy được chi tiết dù cậu có cố rướn người hay híp mắt, giờ thì cậu mong muốn có được thị lực của bọn Nightowl. Cậu chỉ biết bên Gryffindor đang thắng thế, ít nhất thì từ điệu bộ khó ở của nhóm Slytherin và tiếng hét kinh thiên động địa của cô nàng bình luận viên Lee Jordan.
[Ây cha!!! Angelina Johnson đang ôm trái Quaffle lao về phía vòng gôn nhà Hufflepuff. Quá đẹp, một pha nhào lộn tránh đi sự cản phá của Tấn thủ nhà Lửng. Nhức cái nách luôn gái ơi!!! Ôi không!!! Hai tên Weasley làm gì đó đi!!!]
Lee Jordan lao nửa người khỏi lan can.
[Á trời ơi Angelina đã bị Bludger hất văng! Bộ không biết thương hoa tiết ngọc gì hết hả? Trái Quaffle đ...Á tía má ơi!!! Oliver bắt được nó rồi!!! Oliver! Hôm nay anh là gã đẹp trai nhất thế giới! Á cô McGonnagall đừng nhéo con nữa mà. Vâng, anh ta đã vòng qua và...Qua được thủ môn nhà Hufflepuff rồi! 10 điểm cho Gryffindor! Chơi tốt lắm anh em, chầu bia bơ tiếp tôi đãi! Á được rồi, cô McGonnagall, con ngồi xuống đây mà...]
Tiếng hò reo ầm ĩ phát ra từ dưới những tán ô đen lụp xụp phía đối diện. Draco chê bai thấy rõ, hắn tức tối rung rung đũa phép, khiến nước mưa văng tung lên.
"Mấy tên Hufflepuff làm được không đó. Điểm số thế nào?"
"30-0, bên Gryffindor đang dẫn trước." Blaise nhướn người.
"Bọn họ bay như mấy con bọ rùa." Goyle hậm hực khoanh tay.
"Ít nhất thì bọn họ có thể đảm bảo được việc không bị hất bay khỏi chổi." Crabbe hừ mũi. Sau đó anh ta và Goyle giống như hai tên ngốc bắt đầu hềnh hệch cười.
Tiếng thét như sóc đất của Lee Jordan lại rú lên, hòa với tiếng cổ vũ của bên Gryffindor.
"Trời ạ." Draco rên rỉ, cứ tưởng hắn vừa tận mắt chứng kiến 100 galleons bay ra ngoài cửa sổ. "Cedric Diggory đang làm cái gì vậy?"
"Là một anh chàng đẹp trai."
"...Trọng điểm không phải ở đó, Pansy."
"Đừng ghen tị Draco, anh ta cũng được đó chứ, với thân hình cao lớn nè."
"Ờ, tốt nhất anh ta nên dùng nó vào việc có ích hơn, ví dụ như huých Potter đần ra khỏi chổi của nó."
Tiếng huýt sáo đột nhiên vọt lên từ bên khán đài màu vàng. Draco ngớ người.
"Potter đần ngã khỏi chổi thật à?"
"Không có." Blaise lắc đầu."Hình như phát hiện ra Snitch rồi."
"Tin tốt cuối ngày, có phải không?"
Trong loa, Lee Jordan cũng đang hăng hái huơ hoắng cánh tay ốm nhom của mình.
[Vâng! Trái Snitch! Có vẻ Potter và cả Diggory đều phát hiện ra nó rồi. Trông cậu Potter linh hoạt hơn đầu trận đấu rồi đấy. Nói thiệc chứ tui đã định cược kèo cho Hufflepuff, do cậu Potter trông bé tẹo như một con chuột ướt và bay y chang bọn nhện. Ấy cô kéo tóc tui làm cái gì thế Hermione?] Lee Jordan kêu oai oái. [Bỏ ra cái coi. Cô McGonnagall ơi!]
Lime sụt sịt mũi, ngửa đầu nhìn trời, chỉ thấy lờ nhờ Potter, hiện đang là một chấm đen bé xíu, lao lên trên không.
Chớp nhập nhoàng lóe lên. Hình như nhiệt độ bên ngoài đang giảm, vì cậu thấy lạnh bất chợt, đến mức vừa rùng mình vừa kéo cái áo măng tô bên ngoài che kín tận cổ họng. Trong lòng vừa bức bối lại vừa bất an.
Cứ cảm thấy có chuyện không hay xảy ra.
Lãnh đạo năm nhất theo bản năng nghiêng người sang phải, chạm lên mu bàn tay đang đặt trên đùi của Draco, hơi cậu thở ra trắng xóa.
"Anh Draco ơi."
Draco nghe tiếng gọi quen thuộc, lấy lệ ậm ừ mấy câu, ngạc nhiên dừng lại mấy giây khi trở tay tóm được những đầu ngón tay lạnh cóng của nhóc con ngồi cạnh. Rồi như nhận ra điều gì đó, hắn cảnh giác căng lưng.
Ngay lúc đó, từ phía bên kia khán đài, tiếng Lee Jordan ngập ngừng và hoang mang vọng lại.
[Từ từ đã...Cái gì ở kia!!?]
"Đó có phải..." Pansy đứng thẳng dậy, nhíu mày.
"Giám ngục." Lime thì thầm, nép bên cạnh Draco. Một đám giám ngục tầm gần chục con đang là đà bay xuyên qua tầng mây xám đặc, xuyên qua cả gió dày mưa nặng, quanh quẩn như những con quạ báo tang đang chờ rỉa thịt.
Hỗn loạn ùa lên. Từ bốn phương tám hướng dồn dập vang lên tiếng thét sợ hãi, tiếng bước chân loạng choạng, tiếng í ới gọi nhau cùng với tiếng các giáo sư vội vàng ổn định học sinh
Lime gục đầu vào cánh tay của Draco, cậu rít lên.
"Bọn chúng làm gì ở đây vậy? Tưởng Giám Ngục chỉ được giám sát bên ngoài trường thôi?"
"Sự thật cho thấy không phải như vậy." Giọng Draco chẳng có chút cảm xúc nào, kéo đám năm ba lui lại sâu vào trong khán đài.
Thấy gương mặt chẳng còn chút máu của nhóc con năm nhất, thiếu gia Malfoy mất kiên nhẫn tặc lưỡi, thô lỗ giơ tay xoa tung tóc gáy của cậu, khiến mảng da sau cổ đỏ hồng một mảng.
"Sợ cái gì, có tôi ở đây. Goyle! Crabbe! Đứng dậy, hộ tống nữ sinh đi trước. Pansy, di chuyển theo họ. Blaise, tập hợp năm ba với năm nhất về Hầm."
Nhóm Slytherin dưới sự chỉ huy của Draco và một vài Lãnh đạo năm khác nhanh chóng rời khỏi ghế ngồi, trật tự kéo áo choàng kín mít, rút lui không tiếng động.
Sau khi xác nhận học sinh cuối cùng của nhà Rắn đã bước xuống cầu thang và khán đài Slytherin trống không chẳng còn ai dù chỉ là một con chuột, Draco mới chuẩn bị rời đi cùng với Lime-bám sát bên cạnh đợi hắn. Trong ồn ã huyên náo, tiếng hét tuyệt vọng quen thuộc của Hermione Granger xé tan làn mưa, dội đến tai Lime đặc biệt rõ ràng.
"HARRY!!!"
Lime quay ngoắt đầu lại.
Trên bầu trời, giữa làn mây, một lỗ thủng đột nhiên xuất hiện thông hun hút xuống bên dưới, bóng áo đỏ quen thuộc trông như một con chim gãy cánh hiện ra sau đám sương mù, đang lấy tốc độ không tưởng mà đáp đất.
Harry Potter vừa rơi khỏi chổi.
Chết tiệt Draco, nói cái tốt thì không trúng, mà nói điều gở thì lại linh.
Mặt Lime tái mét, cậu nôn nóng tóm lấy quần áo năm ba bên cạnh.
"Nghe được không?"
"Chưa có điếc." Draco hừ lạnh, gương mặt lạnh lùng
"Anh ta ngã xuống sẽ chết."
"Thế hả?"
"Đừng nói như thế, Draco, làm gì đi???" Lime không chịu nổi nữa, tức giận ôm lấy eo hắn.
"Nhóc cho tôi là gì? Sân khấu cấm phép thuật, đến tôi cũng chẳng làm gì được."
Draco lười biếng ngáp dài.
Ở phía khán đài bên kia, bên cạnh Hermione đang gào khóc và chồn đỏ Weasley như muốn ngã khỏi lan can, giáo sư McGonnagall với gương mặt dàn dụa nước mắt đang cố gắng niệm phép, nhưng như lời Draco nói, bùa chú của giáo sư đánh vào Sân đấu rồi bị cản lại bởi một cái lồng trong suốt như bong bóng.
Cả đời Lime chưa bao giờ thấy Giáo sư lại trông khốn khổ đến như vậy.
Lime mím chặt môi, dùng dằng mãi không thôi, cuối cùng bứt rứt lấy ra cọng lông chim Bằng mã cậu luôn mang bên mình ở túi áo trái, trong đôi mắt tối tăm của Draco thả nó xuống đất. Cậu nắm chặt Ngã Ba Đường, cây trượng của cậu kêu lên những âm thanh răng rắc vụn vỡ, phá bỏ cái xác đũa phép, ngân lên một thanh âm trong vắt như chim hót, biến thành một cây trượng xinh đẹp trắng ngần cao nửa người.
Lime giơ nó lên cao, rồi dùng lực thật mạnh gõ xuống chiếc lông mềm mại nằm trên đất.
Chỉ trong khoảnh khắc ấy, một cơn lốc xoáy giữ dội bùng lên, nó lao ầm ầm từ phía băng ghế nhà Slytherin vào sân bóng, đón được Cậu bé Vàng ngay trong gang tấc khi anh ta sắp đâm sầm xuống mặt đất, chỉ đủ để nâng anh ta lơ lửng trong một hai giây ngắn ngủi rồi biến mất. Harry Potter sau đó cũng nặng nề ngã xuống mặt cỏ.
Lime thở phào một hơi, Ngã Ba Đường cũng biến về hình dạng một cây đũa phép, mà lông Bằng mã bên dưới đất cứ như thay xác, biến thành màu sắc xám đen xấu xí.
Lime thở ra một hơi nghẹn cứng lồng ngực. Cậu vội vàng cất Ngã Ba Đường vào túi áo ngực, nhấc chân bước lên trước một bước, tính nhìn xem Chúa cứu thế Potter có bị ngã hỏng đầu ở chỗ nào không.
Tuy nhiên Lime còn chưa chạm được đến cái rào lan can thì đã bị một bàn tay chẳng mấy nhẹ nhàng túm cổ áo giữ chặt lại. Cú kéo ấy mạnh đến nỗi thắt nghẹt cổ họng cậu.
Thủ lĩnh năm nhất khổ sở ho sù sụ rồi ngay lập tức bị một cái áo choàng đen phủ kín người, chẳng thấy đâu là ngày đâu là đêm, cả người bị nhấc lên rồi tha đi như một cái bao tải.
"Draco! Em sắp chuột rút! Thả em xuống coi." Lime khó khăn ló đầu ra vạt áo trùng của Lãnh đạo năm ba.
"Im đi đồ não sên." Draco chán ghét nhè giọng, hắn cắp ngang eo Lime dúi cậu trước ngực rồi đẩy về phía trước. Bộ dáng như hai con cánh cụt ngốc nghếch đang tập tễnh đi đường. "Nếu muốn thấy mình trên trang nhất báo Tiên tri với cái cây trượng lẳng lơ của cậu thì sao không ra luôn giữa sân trường rồi dùng nó để múa luôn đi."
"Lẳng lơ là cái gì!? Ngã Ba Đường không hề lẳng lơ nhé!!! Với cả lúc ấy là trường hợp hệ trọng." Lime phân bua.
"A, tôi không thấy hệ trọng ở đâu luôn ấy."
"Chậm mấy giây thôi là Potter sẽ ngã thành nước ép dưa hấu. Mạng người đó anh Draco. Mạng người."
"Tôi không biết đó, tưởng bọn quỷ khổng lồ ngã từ độ cao ấy sẽ không chết." Draco oa lên một tiếng, đồng tử nhạt màu của hắn dãn ra, trông y một viên đá mặt trăng tròn vo, dường như rất kinh ngạc. Lime nhăn mặt, bộ dáng như chuẩn bị lên cơn đau tim, hết nói nổi mà vỗ bồm bộp lên cánh tay vắt quanh sườn mình.
"...Không vui đâu anh Draco."
"Tôi đâu có đùa. Chân cậu đâu, còn không mau tự mà chạy về."
"...Thật ra được ôm thế này khá thoải mái."
"Đừng có đần. Cút xuống!"
Bọn họ vừa hằm hè nhau vừa trở về Phòng Sinh hoạt chung. Hành lang vắng tanh, có lẽ gần như cả trường đều tập trung ở Sân đấu Quidditch rồi.
Blaise đứng ở lối vào Hầm đợi họ. Khi thấy hai người ló đầu ra từ góc quẹo, chàng trai đào hoa này cuối cùng cũng có thể thở ra một hơi. Có vẻ chàng ta đã sợ rằng hai vị Lãnh đạo này bị Giám ngục bớ hôn ở xó xỉnh nào rồi chết mất xác.
Draco tiến lên đi đằng trước, đọc khẩu lệnh rồi cúi người đi qua lối vào chẳng mấy rộng rãi.
"Mọi người đâu?"
"Thủ lĩnh nam sinh đã cho giải tán mọi người và yêu cầu họ ở trong phòng rồi. Chiều nay sẽ không một ai rời khỏi Hầm nữa." Blaise đi cuối, không nhanh không chậm giải thích. "Hai người làm gì mà tụt tận phía sau vậy?"
"Ai đó muốn làm anh hùng của ngày ấy mà." Draco bật cười, khóe môi hắn kéo lên thành vòng cung rõ mỉa mai, ngay cả ánh mắt cũng như sắp hóa thành mấy lưỡi dao chọc cho Lime-đang lao đến bên cạnh cái lò sưởi, thành con nhím.
Lime chán chẳng buồn phản ứng, cậu biết chắc rằng cuộc nói chuyện này của hai người sẽ chẳng đi đến đâu, dứt khoát nằm chiếm cả cái sô pha, quay mặt giơ mông ra đối diện với Draco.
Lãnh đạo năm ba bị bơ không vui thấy rõ, hắn bực bội tiến đến bên cạnh nhóc con chẳng biết trên dưới nào kia, ngang ngược hất văng Lime qua một bên rồi dạng chân-bằng cách nào đấy mà trông vẫn rất phóng khoáng ngồi xuống chiếm cả đống không gian, để Lãnh đạo năm nhất co ro trong góc kẹt.
Blaise từ tốn đợi hai tên nít ranh này ầm ĩ chán chê, mới tủm tà tủm tỉm hỏi chuyện.
"Được rồi, đừng gây nhau nữa. (Draco: Cậu nghe như bà già ấy.) Giờ thì ai nhân từ kể cho tôi nghe chuyện gì đã xảy ra với."
"Giám ngục bay đến." Lime dựa đầu vào một bên cánh tay Draco. "Tầm trên dưới chục con."
"Chín con." Draco nhạt nhẽo bổ sung.
"Trong trường hợp đấy mà anh vẫn đếm được hả?"
"Hah, vì tôi là một Malfoy." Draco đểu giả nhướn mày. "Có thể bọn nó bay vào từ hướng núi sau. Nếu tôi không nhớ lầm thì lão già Dumbledore không có ở sân đấu lúc ấy."
"Hèn chi bọn nó có gan chạy vô." Lime hiểu rõ mà òa lên. "À, sau đó bọn nó dọa cho Harry Potter từ trên trời ngã xuống."
Cả căn phòng chìm vào im lặng, chỉ còn tiếng lửa cháy lách tách.
Blaise mặt lạnh như tiền, trông như lúc nào cũng có thể chắp tay rồi cầu nguyện. Anh chàng tiêu hóa chuyện này tận một phút rồi mới đề phòng hỏi lại.
"Vậy là...giới Phù thủy tiêu tùng rồi à?"
"Nói cái quỷ gì thế?" Draco khinh miệt cựa người, hắn nhấc cánh tay bị Lime dựa đến mỏi ra. "Bằng việc tôi vẫn ngồi đây mà không phải đứng giữa sân Quidditch bắn pháo hoa thì hiển nhiên là Potter đần chưa có rớt chết."
"Thật đau đớn khi thú nhận, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe tin về Potter mà nhẹ nhõm như vậy." Có lẽ Blaise thấy chuyện này khá hài hước, anh chàng cười khúc khích đến vành mắt cũng cong lên. Sau khi đã bình tĩnh, chàng ta vươn người với lấy bình trà luôn nghi ngút hơi nóng bên mép bàn. "Tiếp đi, đoạn sau."
"À chuyện sau đấy không có gì nhiều. Để tránh việc...như anh nói, ngày tàn của Phù thủy Anh, em đã dùng một chút è...đồ không lên dùng. Sau đó vị này bắt đầu giận lẫy với e...Ai đó mau nói cho em biết kia có phải con chó của em không thế?"
Nói đến câu cuối Lime bật dậy, cậu quỳ trên nệm nhoài người qua hẳn thành ghế sô pha, nhìn con chó đen-đã có da có thịt hơn, chẳng biết đứng nghe lỏm từ lúc nào đang chạy bạt mạng từ hướng cầu thang kí túc xá nam về phía cửa ra mà chẳng thèm ngó ngàng gì tới chủ nhân là cậu đây.
Draco lười biếng nâng mí mắt nhìn theo hướng Lime chỉ, sau đó ngay lấp tức chán chường đổi tư thế ngồi, giọng nhừa nhựa bảo.
"Ít nhất chúng ta đã biết là cậu không có mù."
"Nó đi đâu vậy? Bên ngoài bay đầy Giám Ngục đấy."
Draco hừ lạnh, hắn vân vê lọn tóc mai có hơi ẩm do đi dưới trời mưa. "Chắc là đi hưởng ké sự may mắn của Potter đần. Thứ phản bội đó. Cậu có thể suy nghĩ về việc cắt tiệt thức ăn của nó được rồi."
"...Lương tâm em không cho phép em làm điều ấy."
"Thế thì đừng tỏ vẻ kinh ngạc như thể cậu không phải người cho phép nó chạy lông nhông. Giờ thì ngồi xuống, trước khi tôi ném cậu ra ngoài làm mồi cho cá." Draco bắt chéo chân, đôi mắt hắn lóe lên như những đồng vàng dưới ánh lửa. "Nói đi, làm sao cậu có thể xuyên qua hàng rào chống phép được."
.
Harry lờ đờ tỉnh dậy, tầm mắt của anh nhòe tịt. Thậm chí anh còn không chắc mình đang ở đâu. Có lẽ ở trên đường cái đại lộ London, vì cơ thể anh đau như vừa bị xe ô tô cán qua.
Đầu óc Harry đặc như tương hồ, khuấy vào với nhau thành một nùi. Ấn tượng cuối cùng trong đầu anh là mưa, sấm chớp, cái lạnh căm căm như ngấm vào xương sống rồi hóa thành thứ bệnh dịch bò dọc lên trên tủy não.
Rồi còn...
Tiếng hét của một người phụ nữ. Một người phụ nữ vẫn trẻ, tiếng hét cô cao chót vót, tuyệt vọng đến mức khiến người ta đau lòng, hóa thành lưỡi dao cắt trái tim của Harry thành 3 mảnh nát vụn. Ai, kẻ nào, thứ gì mới khiến cô đớn đau như thế?
Sao cô lại hét, sao anh lại nghe thấy, chẳng phải...
Đúng rồi! Trận Quidditch!
Harry bật dậy từ giường bệnh xá như một con mèo.
Điều ấy khiến Hermione-đang ngồi cuối giường, trao đổi với Ron, sợ chết khiếp, vì cô nàng ré lên một tiếng không hề nhỏ chút nào do giật mình. Khi nhận ra anh bạn tóc đen trên giường cuối cùng cũng tỉnh lại, cô nàng biết tuốt liền òa khóc nức nở rồi lao đến cho anh chàng một cái ôm thật chặt, đến nỗi Harry nghĩ mình sắp ngất xỉu lần nữa.
"Chúa ơi, Harry, cậu làm tớ lo lắng chết mất." Hermione vùi đầu vào vai Harry, cơ thể hơi run lên. Ron đến gần, sụt sịt mũi, vươn tay nắm lấy đầu vai anh bạn, bóp chặt.
"Á, đây rồi, cuối cùng em cũng tỉnh!" Fred và George chen chúc với nhau ở cuối giường, nở nụ cười với hàm răng trắng bóc.
"Ugh..." Harry rền rĩ khi anh cựa người thoát khỏi cái ôm của Hermione. "Chuyện gì đã xảy ra thế ạ? Sao em lại trong bệnh xá?"
"Em lớn mạng đó." Một người trong số hai anh em đu người trên không nhờ lực vịn từ thành giường, lắc la lắc lư. "Em ngã từ trên chổi xuống. Bọn anh cứ tưởng em sắp chết."
"Nhưng cuối cùng cậu lại không sao? Hình như có ai đó đã thi triển bùa chú để giúp cậu giảm tốc trước khi cậu ngã thành đống thịt." Ron tiếp lời, anh chàng hươ chân múa tay nhằm diễn tả sự việc xảy ra lúc ấy.
"Yeah, và đó là điều chắc chắn không thể xảy ra." Người còn lại xì dài. "Trừ khi có ai đó vượt qua được rào chống phép thuật của thầy Dumbledore."
Bộ ba Tam giác vàng ngớ người, đánh mắt nhìn nhau, trong đầu họ cùng hiện lên gương mặt nhỏ nhắn với điệu bộ già dặn kì lạ quen thuộc nào đó. Nhưng họ ăn ý ngậm chặt miệng không tiếp lời.
George và Fred nhìn họ rồi liếc nhau, híp mắt đầy vẻ thăm dò.
"Anh cảm thấy bọn bây biết cái gì đấy." Fred nói xa xăm.
"Cái gì đấy mà bọn anh không biết." George nói theo.
"Chưa biết, George."
Harry nhận biết rõ ràng về tính nhạy bén và tinh ranh của bộ đôi song sinh nhà Weasley, dù đa số trường hợp họ trông chẳng gì hơn là hai tên ngốc láo nháo thích đùa dai, nên anh vội vã đổi chủ đề.
"Kết quả trận đấu sao rồi? Chúng ta thắng không?"
Bầu không khí chợt chìm xuống. Bộ đôi song sinh nhìn nhau rồi lập tức tách ra, tránh ánh mắt của Harry mà nhìn chằm chằm lên trần nhà hoặc xuống mặt đất, như thể đống gạch đá ấy đột nhiên mọc ra mấy bông hoa. Ron muốn nói lại thôi, chỉ có Hermione xoa vai Harry.
"Chúng ta..." Mặt Harry trắng nhợt, lòng anh trùng xuống. "Chúng ta...thua à?"
"Cedric đã bắt được Snitch Harry ạ..." Fred nói. "...Ngay sau khi em ngã. Dù anh ta không đồng ý với kết quả này thì Hufflepuff cũng đã chiến thắng một cách công bằng."
"Vậy còn anh Wood? Anh Wood đâu ạ?"
"Ở trong phòng tắm." George nhanh chóng đáp. "Tạm thời đừng làm phiền anh ấy. Ảnh có vẻ không được ổn cho lắm."
Harry rền rĩ, mặt anh tái nhợt, cúi mặt rồi vùi đầu vào hai đầu gối co lên như một chậu cây ghét nắng. Hiện tại, anh chàng chỉ muốn nằm lại giường, lấy chăn che kín đầu mình. Anh đã khiến anh Wood thất vọng, khiến cả đội thua...Đây là lần đầu tiên Harry thua, và cảm giác này đúng là nhớ đời.
George đến bên Harry, thô lỗ xoa tung mái tóc anh lên.
"Thôi nào, chàng trai. Đâu phải tận thế. Em mới lỡ đúng 1 trái Snitch. Đúng 1 trái."
"Yeah, và có phải chúng ta hết hi vọng đâu." Người còn lại trong cặp song sinh lạc quan cười, xòe mấy ngón tay ra đếm. "Chúng ta chỉ cần thắng Ravenclaw và Slytherin, à, dưới điều kiện Hufflepuff thua Ravenclaw...hoặc là Slytherin..."
Cả căn phòng chìm trong yên lặng.
George trợn trắng mắt lườm Fred, người sau làm mặt quỷ đáp lại. Harry cười gượng, cố gắng chải chuốt lại buồn bã và bất an đang mọc lên như nấm trong lòng mình, lẩm bẩm.
"Ít nhất vẫn còn mục tiêu để phấn đấu. Đúng rồi, có ai lượm được cây chổi của em không?"
Một áp lực vô hình ập xuống xung quanh cái giường bệnh nhỏ. 4 người bạn vây xung quanh Harry tiu nghỉu hẳn, cứ như một đám mèo vừa bị xối nước. Vừa nhìn thế là Cậu bé Vàng cảm thấy bất an mãnh liệt, khóe môi kéo căng ra. Trong đôi mắt tròn vo chòng chọc của anh, Hermione lôi từ gầm giường ra một cái bọc vải, bên trong đựng những gì còn sót lại từ chiến hữu thân mến của Harry-5 mảnh gỗ lớn gãy nứt chằng nứt chịt và hàng tá cành nhánh con con chẳng đếm xuể.
Harry cảm thấy mình đã chết một lần nữa, mặt mày anh xây xẩm, và trái tim thì đang rơi tọt xuống rãnh đại dương. Lần này, tầm thủ xuất sắc nhất của Gryffindor đã chính thức bị đánh bại.
"Nó đâm vào cây Liễu Gai..." Thấy đôi môi chẳng còn màu sắc của Harry, Hermione nhỏ giọng giải thích.
"...Rồi bị quật cho tan xác." Ron bổ sung.
"Điều quan trọng là em vẫn còn sống, Harry." George vươn người, vỗ lên đầu gối Harry với vẻ an ủi. Fred đứng bên cạnh anh em song sinh của mình, ra chiều đăm chiêu rồi nói thì thầm vào tai người còn lại.
"Nhìn cái Nimbus khiến anh thấy việc có ai đó vượt được rào của thầy Dumbledore rồi giúp Harry khá là khả thi đó."
"Ai đó qua mặt được Phù thủy trắng lợi hại nhất lịch sử hả? Được rồi, mơ đi Fred."
"Nó có thể vào Sân đấu được là vì em không sử dụng bùa chú, hay phép thuật."
Trong Tầng hầm nhà Slytherin, Lime ngẫm nghĩ rồi giải thích sau khi Draco đã thi triển Bùa chống nghe trộm xung quanh khu lò sưởi.
Vị quý tộc này dựa vào tay vịn ghế, nghe thế thì nhướn mày.
Lime bê tách trà trên bàn lên, nhấp một ngụm cho nhuận họng, rồi mới chầm chậm nói tiếp.
"Chắc anh cũng biết, mọi vật trong tự nhiên đều có năng lượng khác nhau. Chúng mạnh mẽ và biểu hiện ra rất trực tiếp, hoặc ít ỏi đến mức hầu như không có. Cỏ cây, tảng đá, sông nước vân vân. Những sinh vật huyền bí, những nguyên liệu ta dùng, thực vật, phù thủy...đều mang trong mình năng lượng khá đặc trưng. Một vài sinh vật có năng lượng đặc biệt hơn thảy, đến nỗi một bộ phận nhỏ trên cơ thể nó đã chứa một lượng lớn sức mạnh rồi."
"Như rồng." Draco híp mắt.
"Ừm, như rồng. Không bộ phận nào trên người nó là không đáng quý. Máu, sừng, vảy, móng vuốt, mắt." Lime xòe bàn tay, đếm rồi gập từng ngón một.
"Nhưng mà, khi lấy được những nguyên liệu, bộ phận đấy rồi, phù thủy cũng không thể kích hoạt được thứ sức mạnh bên trong. Kiểu như...không cùng một dạng..." Lime nhíu mày, lắp bắp cố gắng nghĩ ra từ ngữ miêu tả đang kẹt trong đầu.
"Dạng năng lượng của phù thủy không tương thích được với dạng năng lượng trong nguyên liệu." Draco nhàn nhã bổ sung.
"A chính nó!" Lime đấm vào lòng bàn tay. "Những nguyên liệu này cần phải có những yếu tố khác, liên kết, dung hòa, tương thích với nó để có thể kích thích nó biểu hiện năng lượng ra ngoài. Ví dụ như Thuốc Bả Sói, chắc là do dành cho người sói, thuộc về bóng tối, ánh trăng, nên nguyên liệu chính của nó là cây mũ Thầy tu, chỉ mọc trong bóng râm, ghét nắng, ưa ẩm, chỉ nở hoa vào ban đêm."
"Thế nên ý cậu là cậu đã dùng đặc trưng tương thích của cây trượng, kích hoạt năng lượng có trong lông con súc vật kia, để nó biểu hiện ra bên ngoài."
"Vừa là như thế, mà cũng không phải là như thế."
"Rốt cuộc thì cái cây trượng của cậu được tạo ra kiểu gì thế?" Draco hỏi với bộ dáng lơ đãng, nhưng đôi mắt xám của hắn lại đang chăm chú nhìn vào túi áo bên phải của Lime. Nhóc con năm nhất biết hắn tò mò, nhưng hiếm lắm mới có cơ hội bắt chẹt lại lãnh đạo năm ba như hôm nay, nên cậu hất cằm, giọng điệu vênh thấy rõ.
"Hừ, đây là bí mật quan trọng, không thể cho anh biết không được."
Draco nghe vậy, vừa tức vừa buồn cười. Hắn hơi cúi người, bật ra âm thanh chế nhạo, rồi giơ những ngón tay nhợt nhạt lên, búng một cái thật mạnh trên trán Lime, khiến nhóc con năm nhất gào lên một tiếng cao vút.
"Bí mật gì cơ? Việc cậu có nó mà vẫn chẳng dùng được phép 'Fulgari' ngăn con súc vật kia ra hồn được hả?"
"Đấy là vấn đề khác mà!"
"A ha, đừng đánh trống lảng. Sự thật nói lên cậu là một nhóc con yếu kém."
"Đồ tồi!"
Blaise ngồi đối diện hai người, tâm bình khí hòa vừa uống trà vừa nhìn ngọn lửa đang nhảy bập bùng trong lò sưởi.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]