Chương trước
Chương sau
Hiệu suất của Sirius Black vẫn rất cao, chỉ mới qua ba ngày từ lúc chú lấy hộp trang sức Slytherin ở phòng hiệu trưởng, giáo sư Snape đã nhận được thư mời của Lucius, trên thư nói hy vọng Snape, cha đỡ đầu thân ái của Draco có thể đến trang viên Malfoy làm khách vào cuối tuần, người bạn thân của anh có chút lo lắng về con trai của mình, hy vọng có thể nhận được lời khuyên từ viện trưởng của con trai.
Giáo sư độc dược cầm thư nhìn câu 'cha đỡ đầu thân ái' mà hừ lạnh sau đó viết trả lời đồng ý ở phía sau.
Snape đã sớm đã nghĩ tới, con chó đần kia cho dù có thể thuyết phục Malfoy, nhưng Lucius sẽ không vì lời nói và mối quan hệ luôn không bao giờ tốt đẹp của em vợ với anh ta mà từ bỏ Chúa Tể Hắc Ám.
Slytherin luôn tôn trọng lực lượng, đuổi theo lợi ích, hơn nữa là tin tưởng bạn bè.
Lòng tin của Lucius vào Severus chưa bao giờ thay đổi, giống như niềm tin kiên định của Severus vào Lucius.
Giáo sư độc dược an tĩnh ngồi trên ghế dựa suy nghĩ xem món quà nào mới có thể thỏa mãn tên bạn thân thích bắt bẻ của anh.
Có lẽ một tên ngụy thiếu niên Kẻ Được Chọn sẽ là một lựa chọn không không tồi?
Nhưng bản thân Kẻ Được Chọn không nghĩ như vậy.
“Nhưng mà, bọn họ cũng không có mời em a!” Dù sao cũng hiểu được một ít lễ nghi quý tộc Harry mở to đôi mắt xanh của mình đưa ra dị nghị.
Bọn họ vừa mới kết thúc buổi phụ đạo đặc biệt vào thứ năm. Giáo sư Snape lấy lý do 'Rèn luyện năng lực phản ứng của Kẻ Được Chọn' đem Harry lăn lộn cả người đều là vết thương.
Đương nhiên, đa số vết thương này đều là do Harry tự mình tạo ra lúc né tránh thần chú, từ đầu giáo sư chỉ dùng một thần chú Expelliarmus đơn giản liền làm Kẻ Được Chọn chạy tán loạn khắp phòng, mà bản thân giáo sư đối việc này cực kỳ không hài lòng.
“ Đũa phép của cậu đâu? Potter! Chẳng lẽ cậu là Muggle ngay cả một cái Protego cũng không biết sử dụng sao?" Giáo sư độc dược rống giận cùng với tần suất thần chú cũng thêm dày đặc, nhiều đến nỗi Harry không thể chỉ dựa vào năng lực phối hợp tứ chi hơn người của cậu để né tránh, ép buộc Kẻ Được Chọn thiếu niên sử dụng đũa phép của cậu.
Dưới sự ép buộc của giáo sư độc dược, Harry không thể không nhảy tới nhảy lui ở một chỗ không lớn trong văn phòng độc dược cả đêm.
Mà kết quả của việc vận động mà không chú ý trong việc tự bảo vệ chính là Kẻ Được Chọn thiếu niên cả người đầy màu sắc, Snape ném cho cậu một lọ độc dược trị vết thương ngoài da. Mà Harry chạy vào nhà vệ sinh bôi nửa ngày sau đó lại không thể không ôm độc dược xách theo áo chùng vì một mảnh bầm tím sau lưng mà chạy ra ngoài xin sự giúp đỡ từ giáo sư độc dược của cậu.
Harry không muốn mang theo vết bầm trở về ký túc xá, Ron có lẽ sẽ không nói gì, nhưng nếu để bọn Seamus nhìn thấy thì không biết nên giải thích là phải xử lý tài liệu độc dược gì mà có thể làm lưng cậu bị thương nghiêm trọng như vậy.
Lại không thể nói là những cái ô đầu cùng cây tầm ma khô thật sự có thể nhảy lên đập vào lưng cậu.
“Tiểu quỷ phiền toái, chẳng lẽ tên tuổi của Kẻ Được Chọn làm cậu ngay cả tự mình bôi thuốc cũng không thể làm sao?" Snape không thật sự châm chọc, một bên đem Harry dẫn vào phòng ngủ của mình.
“ Kẻ Được Chọn cũng không phải là vượn, ngay cả thầy cũng không có khả năng với tới vết thương sau lưng a. " Harry lẩm bẩm oán giận leo lên giường theo chỉ đạo của giáo sư độc dược.
“Gryffindor trừ 5 điểm, bởi vì cậu dám tranh luận với giáo sư." Snape một bên lười biếng nói một bên đem áo thun của Kẻ Được Chọn vén lên.
Sau lưng Harry hiện tại bị một mảng màu xanh hình bầu dục chiếm cứ, đó hẳn là do Harry đụng vào chân cực đại của cái bàn làm việc kiểu cổ điển tạo ra.
Snape đổ chút độc dược vào tay, sau đó vừa dùng bàn tay xoa lên vết bầm, vừa suy nghĩ về ý tưởng đem Kẻ Được Chọn đến thăm nhà Malfoy.
Thật ra Harry cũng không hoàn toàn phản đối, cho dù như thế nào thì cũng đã hạ quyết tâm muốn kéo một nhà Malfoy ra khỏi trận doanh của Voldemort, việc đến làm khách nhà Malfoy sớm muộn gì cũng phải đi chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng mà, Harry vẫn còn nhớ rõ lần mình đến nhà Malfoy mà không có thư mời, cái trang viên Malfoy nhìn có vẻ yên bình kia đã chiêu đãi cậu như thế nào. Harry không kìm được mà muốn sờ chân mình, đám thực vật giống như phát điên kia, chính cậu bây giờ mỗi lần nhớ tới chỗ bị đám công trong trang viên mổ lúc đó đều ẩn ẩn đau.
Cho dù Draco nhiệt tình thật lòng xin lỗi hơn nữa còn hào phóng tài trợ cho đội Quidditch một khoản chổi bay mới, Harry vẫn không bao giờ bước vào trang viên kia, dù Draco đã mời cậu rất nhiều lần.
Không lẽ bây giờ cậu phải về lại chỗ đó sao? Con công chỉ biết mổ người kia con nhỏ? Kẻ Được Chọn đã từng bị một con công đuổi chạy qua gần một nửa trang viên Malfoy thật sự lo lắng. Việc này đương nhiên không phải là Kẻ Được Chọn không đánh lại một con công, nhưng thật sự thì Harry có thể làm gì với con công của Draco đây?
“Đừng nhúc nhích!” Snape không kiên nhẫn thấp giọng nói, “ Tôi cho rằng nhà Malfoy cũng sẽ không nhốt khách ngoài cửa, huống chi vị khách này còn là Kẻ Được Chọn thanh danh vang dội."
“ Oa, nhẹ chút, đau!” Kẻ Được Chọn thanh danh vang dội nhe răng nhếch miệng kêu to, vừa nãy Snape vì ngừa cậu lộn xộn, một tay hung hăng ấn eo cậu.
“Cậu bé mỏng manh, thật là làm người khác khó có thể tưởng tượng cậu ngay cả một chút đau đớn cũng không chịu được, đừng nghĩ tôi sẽ dung túng cậu giống tên cha đỡ đầu chó đần của cậu." Giáo sư Snape vừa nói vừa giảm nhẹ động tác trên tay.
Harry cực kỳ thông minh không nói gì nữa, xét thấy cậu là người được lợi khi giáo sư mạnh miệng mềm lòng.
“Nếu thầy xác định bọn họ sẽ không thả công đi mổ người khác, em đương nhiên vui vẻ đi cùng thầy. " Harry nói, rõ ràng cậu cho rằng vị quý tộc bạch kim cao ngạo lạnh lùnh kia còn dễ đối phó hơn đám công mà ông ta nuôi trong nhà nhiều.
“Đừng tưởng rằng bất kỳ sinh vật nào cũng sẽ có hứng thú với cậu, Gryffindor cuồng vọng tự đại. Tôi giả thiết cậu sẽ không sai lầm mà cho rằng tên tuổi của mình lớn đến mức vật nuôi nhà Malfoy cũng đều nghe qua, công trong trang viên Malfoy sẽ không có thời gian mà đuổi theo cậu chạy khắp nơi. Hiện tại, về ổ sư tử của cậu đi, không cần lại ăn vạ trên giường của tôi." Giáo sư độc dược đạt được mục đích nhanh chóng hoàn thành công việc trên tay, lui về phía sau hai bước nghiêm khắc nói.
Hừ, con công kia ở trang viên lại không phải nghĩ như vậy. Kẻ Được Chọn đã từng bị công nhà Malfoy đuổi chạy khắp nơi bĩu môi phản bác trong lòng, một bên lại kéo quần áo mặc lại áo chùng chạy về ổ sư tử của cậu.
Mà giáo sư của cậu sau khi vẫy vẫy đũa phép làm ga trải giường ngay ngắn trở lại, liền trở về phòng làm việc phê chữa đống luận văn độc dược viễn vĩnh đều không nghiêm cẩn.
Dưới ánh sáng màu vàng nhu hòa, giáo sư độc dược luôn luôn nghiêm khắc lại có vẻ ôn nhu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.