Chương trước
Chương sau
Kẻ Được Chọn Harry Potter của chúng ta sau khi thành công thoát khỏi văn phòng của giáo sư độc dược thì không quá 30 phút, đã bị chủ nhân của căn phòng xách về lại.
Giáo sư Snape thật tức giận, tên nhóc này vừa rời khỏi đây được bao lâu a, liền cùng Draco ôm ấp. Snape âm u cau mày chậm rãi dạo bước trước mặt Harry.
Harry ủy khuất cực kỳ, cậu vừa chạy khỏi đây bao lâu a, người này liền nổi giận đùng đùng như vậy, cho dù là vừa mới nhắc đến lời đồn khó hiểu kia cũng không như vậy a, Harry ngồi trên sofa trừng mắt nhìn lão dơi già đang hỉ nộ vô thường kia.
“Gryffindor trừ 20 điểm!” Snape nổi giận đùng đùng nói, “Bởi vì cậu… Sinh hoạt không kiềm chế.”
“Sinh… Sinh hoạt không kiềm chế?!”
Đôi mắt của Harry càng trừng lớn hơn, từ trước đến giờ cậu chưa bao giờ kinh ngạc như vậy.
“Nghi ngờ giáo sư, Gryffindor lại trừ 10 điểm” Thật ra Snape cũng thấy chột dạ nói. Anh đương nhiên biết cái lý do này vớ vẩn và buồn cười, nhưng không lẽ anh phải nén giận nhìn con sư tử mắt xanh này cùng con đỡ đầu của mình làm trò không minh bạch ở trước cửa phòng sinh hoạt chung của Slytherin sao?
“Giáo giáo giáo giáo sư, thầy có khỏe không?” Harry cho dù thế nào cũng không thể hiểu được quy tắc trừ điểm Potter cho rằng Snape bị cái gì đó làm cho tức giận đến thần chí mơ hồ.
Snape hung tợn híp mắt trừng Harry chứng minh cho việc anh rất ổn hơn nữa cũng không bị người khác dùng thuốc đa dịch giả dạng.
Harry rụt rụt cổ, quyết định vẫn là không nên đi trêu chọc một người đàn ông vốn đã có lực uy hiếp mà tâm tình lại đang thực không tốt.
“Cái kia…” Sau khi trầm mặc vài giây, Harry vĩnh viễn khuyết thiếu nhẫn nại cẩn thận mở miệng, " Giáo sư? Em…ách… Em rốt cuộc không kiềm chế ở chỗ nào?"
“……” Giáo sư Snape trầm mặc, việc này muốn anh nói như thế nào.
“……” Sư tử nhỏ Hoàng Kim không nghe được đáp án cau mày, cậu đang cố gắng nhớ lại rốt cuộc là mình đã trêu chọc tới vị giáo sư độc dược vĩnh viễn nghiêm khắc nhưng hôm nay lại có chút thoát tuyến kia.
Sáng sớm hôm nay còn tốt, lúc nhắc tới lời đồn kia mình liền bỏ chạy, nhưng thầy ấy cũng không có đuổi theo a. Hơn nữa cho dù là vì cái này, nhưng giáo sư cũng là một phần trong lời đồn, không biết kiềm chế cũng không phải là chuyện của một người a. Sau đó ngoài việc cậu cùng Draco nói mấy câu thì cái gì cũng không có làm. Sư tử nhỏ Harry giãy giụa suy nghĩ.
Chẳng lẽ là có người nào đó đã nói xấu mình với giáo sư sau khi mình rời đi?! Đúng, nhất định là như thế! Bằng không giáo sư sẽ không đợi đến lúc cậu chạy ra ngoài lâu như vậy mới nổi giận đùng đùng đi ra xách cậu về.
Harry vào nhầm đường Potter phẫn nộ rồi, cậu đột nhiên ngẩng đầu, lớn tiếng hỏi: “Giáo sư! Có phải có ai đó vừa nói gì với thầy không? Thầy đừng tin, em hiện tại không có cùng bạn gái nào có quan hệ không rõ!"
“……” Snape nhướng mày nhìn Potter, cảm thấy chính mình vĩnh viễn không có cách để hiểu rõ cách thứ tự hỏi của đám Gryffindor.
“Ách… Chẳng lẽ không phải?” Sau khi Harry cẩn thận quan sát biểu tình của Snape thì không thể không phỏng đoán rằng mình đã đoán sai.
“ Vậy rốt cuộc là chuyện như thế nào a?" Harry cũng thừa nhận bản thân mình không bao giờ đấu được với nhóm Slytherin thích vòng vo, có Merlin mới biết họ tự hỏi như thế nào. Nhưng cho dù như thế nào, Harry cũng không hy vọng giáo sư Snape của cậu hiểu lầm cậu ở bất kì phương diện nào.
Từ phản ứng Harry phán đoán ra được cậu thật sự không rõ, có lẽ anh đã phản ứng thái quá.
Snape hiếm khi ép mình tỉnh táo lại.
Đương nhiên, chuyện này không đại diện cho việc anh sẽ xin lỗi một Potter, cho dù sự thật là anh vừa ra khỏi cửa liền thấy Potter ôm Draco sẽ không thay đổi.
“ Có vẻ tôi không thể không vì trí nhớ đáng thương kia của cậu mà than thở, không lẽ cậu là quỷ nước sao? Ta cho rằng việc cậu cùng ngài Malfoy ôm nhau trước cửa phòng sinh hoạt chung của Slytherin là việc chỉ cách mười phút trước."
“Cùng Draco ôm… Ôm nhau?!” Đương nhiên Harry không phải chỉ có ký ức của bảy giây, nhưng cậu chỉ là đỡ Draco mà thôi, được rồi, cậu là dùng hai cánh tay để làm việc này, nhưng dù sao đi nữa cũng không thế xem là bọn họ ôm nhau a.
“ Đó chỉ là ngoài ý muốn! " Harry nói, cậu quyết định cho dù như thế nào cũng không thể mang trên lưng một tai tiếng không thể hiểu được," Draco bị cửa của phòng sinh hoạt chung đẩy ngã, em liền đỡ cậu ấy, vị hôn thê của Draco cũng đứng ở bên cạnh nhìn, hơn nữa em và cậu ấy đều là nam, sao có thể chứ!"
Sau khi Harry nói xong, phát hiện biểu tình của Snape có chút kỳ quái. Thầy ấy không nổi giận đùng đùng như lúc nãy, cũng không giống vẻ nghiêm khắc âm trầm thường ngày, thay vào đó chính là biểu tình bình tĩnh nhưng mang theo vẻ trầm tư.
“Hai người đàn ông, không có khả năng?” Snape chậm rãi nói.
“Đương nhiên không có khả năng, đàn ông cùng đàn ông sao có thể ở bên nhau. Hơn nữa, hiện tại em với Draco đến bạn bè còn không phải, cậu ấy ghét em." Sư tử nhỏ Harry vậy mà lại có chút thương cảm.
Hiện tại Snape không có tâm tình trở thành một giáo sư tri kỷ với một con sư tử đang thương cảm, đặc biệt là lúc anh bị tên Potter này làm cho tâm phiền ý loạn.
Giáo sư độc dược cho rằng mình có quyền được yên tĩnh xách sư tử nhỏ Potter làm anh tâm phiền ý loạn ném ra khỏi văn phòng của mình, hoàn toàn không để ý đến việc cách đây mười phút chính anh là người mạnh bạo xách người ta vào.
“Lão hỗn đản, thầy đã không có đạo lý trừ điểm Gryffindor mà vẫn chưa cộng lại đâu. " Harry vô tội bị xách đến còn thiếu chút bị cửa đập vào mũi ủy khuất nhỏ giọng lầm bầm.
“Gryffindor trừ 10 điểm, bởi vì cậu không tôn trọng giáo sư." Snape vì lo lắng mình đóng cửa quá mạnh làm đụng vào mũi của Harry nên mở cửa kiểm tra đen mặt nói.
Lần thứ hai trong hôm nay Harry chạy như bay trốn đi trước mặt Snape.
Giáo sư độc dược nhìn chằm chằm thân ảnh nhảy nhót tung tăng của sư tử nhỏ vài giây, sau đó quay trở vào căn phòng đầy độc dược và sách của mình.
Mà trong lúc đó ở một văn phòng thú vị hơn nhiều, Cụ Dumbledore còn chưa ăm sáng đang tâm tâm niệm niệm chờ đợi vị giáo sư đang đắm chìm trong độc dược cùng với độc dược trị sâu răng mà giáo sư ấy phải đem đến.
Cho dù là Phù Thủy Trắng vĩ đại, cũng sẽ đau răng và đói bụng a! Cụ Dumbledore cực kỳ đáng thương mà nhìn đồng hồ bỏ túi, lại một lần tự nhủ mình phải kiên nhẫn.
Đây là buổi sáng mà chắc chắn sẽ có người vui vẻ có người ưu phiền.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.