Chương trước
Chương sau

Hermione tỉnh giấc, cô xoa xoa đôi mắt, nghiêng đầu thấy Ron bên người vẫn đang ngủ say sưa, xem đồng hồ báo thức, mới bốn giờ rưỡi. Phòng tối tăm nhưng cơn buồn ngủ dần dần rút đi, ngoài cửa sổ gió nhẹ đem bức màn rung động, mưa rì rào xả trên kính, xuyên qua cửa sổ, thấm ướt tấm thảm bên dưới.
Cô thật cẩn thận đứng dậy, mặc thêm áo ngủ đi đóng cửa, động tác phi thường nhẹ nhàng. Cứ việc cô biết rõ
bạn trai mình dù sấm sét đánh tung nóc nhà cũng sẽ không tỉnh, nhưng Hermione vẫn giữ thói quen nhẹ nhàng một chút.
Cô chậm rãi đi vào phòng khách, đổ một chén nước, sau đó ôm ly sứ trắng co ro trên sofa, cứ như vậy một ngụm một ngụm nhấp miệng, hưởng thụ chút thời gian thanh nhàn. Không muốn tiếp tục ngủ, cũng không muốn đọc sách, hiện giờ Hermione chỉ muốn ngồi trong bóng tối, lẳng lặng nghe mưa rơi, mặc kệ suy nghĩ xoay quanh trong đầu.
Sau khi vào Bộ Pháp Thuật làm việc, thế giới người trưởng thành làm chân tay cô luống cuống. Chính xác mà nói, khi ở Hogwarts, Hermione chính là Hermione, là cô gái nhỏ có chút thông minh thích đọc sách, có lẽ đời học sinh không tính là giống người khác khi mỗi năm lại có nhiều chuyện như vậy, nhưng tốt xấu gì cũng có những ngày tháng vô ưu lo, nhưng ở Bộ Pháp Thuật, cô mỗi ngày đều phải đối mặt một đám lão nhân miệng lưỡi trơn tru, cùng một đám người xảo quyệt lá mặt lá trái vu lợi không ngừng. Qua đi thời học sinh nhẹ nhàng vui sướng là những ngày công việc chồng chất thành núi, cô giống một con quay không ngừng nghỉ, điên cuồng xoay tròn giữa nhà mình và Bộ Pháp Thuật.
Hơn nữa cô cùng Ron thường xuyên lớn nhỏ cãi nhau, làm thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Đặt chân vào thế giới người trưởng thành, hết thảy sự tình đều trở nên phức tạp khó có thể ứng phó, bởi vì công việc so với người yêu có khi còn thân mật hơn, bạn bè càng thiếu liên hệ, cô bỗng nhiên nhớ tới, rõ ràng cùng Harry làm việc ở một toà nhà, nhưng bọn họ hình như đã một tuần không có chạm mặt nói chuyện.
Đây là uy lực của thế giới người trưởng thành, nó có thể dễ dàng làm nhạt nhoà hết thảy thân tình, sau đó khinh phiêu phiêu tung ra một câu đơn giản, xin lỗi, không có thời gian.
Hermione đem ly nhẹ nhàng đặt trên bàn trà, ôm chân chống cằm, hai mắt thất thần, cô không muốn làm người trưởng thành không cảm xúc như vậy.
Trong nhà yên ắng, tiếng hít thở nhợt nhạt nhẹ nhàng bị mưa càng lúc càng lớn ngoài cửa sổ che khuất, Hermione dưới bầu không khí này bỗng cảm nhận được cảm giác an toàn vô tận, giống khi cuộn tròn trong lòng ngực dày rộng của Ron, quả thật như người ngoài nhận xét suy đoán, cô có lẽ cũng đủ kiên cường độc lập, nhưng khi cái tên gia hoả "Không đáng tin cậy" kia đem mình ôm vào trong vòng tay, cô vẫn cứ là nguyện ý buông hết thảy nguỵ trang cùng giáp sắt mà cho phép mình yếu đuối một chút.
Hermione mí mắt dần dần dính vào nhau, hôn hôn trầm trầm lơ mơ sắp ngủ, liền khi sắp ngã xuống, một đôi tay rắn chắc nhanh chóng tiếp được, đem cô gắt gao ôm trong ngực, Hermione đầu đụng vào Ron, lập tức bừng tỉnh, thanh niên tóc đỏ cười cười nói: "Hello boss, mệt nhọc như thế nào mà không trở về giường ngủ?"
Hermione nhìn Ron đang nhướn mày cường điệu, cùng nhau cười ra tiếng, đem mặt chôn ở hõm vai anh, ôm chặt cổ để anh đem mình bế ngang lên. Nam nhân thân mật dùng cái mũi cọ mũi cô, Hermione nhỏ giọng khàn khàn nói: "Em còn tưởng thiên lôi đánh xuống cũng sẽ không đánh thức được anh đâu."
"Mười người khổng lồ đánh nhau cũng ồn không đến được tôi, nhưng một mình quý cô Hermione Granger rời giường đi lại có thể."
"Ron Weasley! Anh từ nơi nào học được mấy câu đó!"
"Cái này sao, ngày hôm qua tôi vừa mới bái sư một cao thủ tình trường, hắn dạy tôi nói đó."
"Có thể thỉnh giáo một chút cái tên vị cao nhân này không?"
"Ronald Bilius Weasley"
"Ronald? Em lại không cho rằng hắn là một cao thủ cái tình trường cơ đấy, rốt cuộc anh ta đã từng yêu qua ai sao......"
"Không yêu nhiều lắm thì thế nào, có thể bắt được một người tốt nhất là được."
"Trời ạ, câm miệng......" Hermione nâng cằm lên cười vui vẻ mà hôn lấy môi anh.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)

Draco ngồi trên bàn dài uống cà phê, cắn một ngụm bánh bao nhân tôm liền ném trở lại vào đĩa, với lấy tờ Tiên tri nhật báo nhíu mày cúi xuống đọc. Lucius từ trên lầu đi xuống, ngạo nghễ ngồi ở ghế gia chủ, gật đầu lại lời chào của con trai, Narcissa lấy cho ông một ly cà phê rồi ngồi xuống bên cạnh bắt đầu ăn bữa sáng.
"Draco......" Lucius lấy khăn chấm chấm vết bẩn không tồn tại bên miệng rồi cất lời, "Con cùng con gái nhà Grengrass tiến triển thế nào rồi?"
Draco tầm mắt lại lần nữa dời về mặt báo, anh không rõ ràng vâng một tiếng, từ kinh tế tài chính lướt đến tin xã hội, "Hogwarts muốn tổ chức cái gì hợp xướng thi đấu mà cũng được xếp vào Tin xã hội?" Anh nhướng mày muốn đảo qua đề tài, mà Lucius đối với thái độ lảng tránh này rất không vừa lòng.
"Con biết," Lucius tay giao nhau đặt trên bàn, cúi người về trước, tóc dài trắng tinh rũ từ đầu vai, ông nhìn chằm chằm sườn mặt Draco: "Sau khi Người đó chết, nhà của chúng ta đã không bằng trước kia, con gái nhà Greengrass tuy rằng không phải thật tốt, nhưng Draco, này cũng đã tính là không tồi."
Draco nhìn về phía ông, ánh mắt không hề gợn sóng, anh đem báo chí ném lên bàn, cả người nhãn nhã dựa vào ghế khoanh tay lại, mang theo một tia khiêu khích nói: "Cho nên?"
Lucius nắm chặt tay đấm một đấm trên bàn, "Con đây là cái thái độ gì?!" Ông kích động muốn đứng lên, bị Narcissa vội đè lại, bà quay đầu nhìn về phía Draco ánh mắt vội vàng mà nghi hoặc, Draco làm bộ không có thấy, cười khẽ một tiếng quay đầu đi.
Narcissa an ủi Lucius nói ông đừng tức giận, sau đó lại nói với Draco: "Xin lỗi cha con mau! Draco!" Bà nôn nóng mà nhìn Draco, hy vọng anh có thể thoái nhượng một bước.
"Con không." Draco nhìn khuôn mặt Lucius đang ẩn chứa lửa giận, "Cho nên ý tứ cha chính là bảo con nhanh lên cưới cô ta, nhanh lên mà khôi phục lại vinh quang nhà Malfoy sao? Sau đó kế tiếp cả đời con liền hoàn toàn bị cha quyết định, tựa như nửa đời trước đây của con! Thiếu chút nữa trở thành một tội phạm giết người sao?!" Anh đột nhiên đứng lên, đôi tay chụp trên bàn, ly cà phê bị rung mạnh đến bắn ra, chất lỏng màu nâu đậm thấm vào khăn trải bàn trắng, dần dần khuếch tán.
Lucius cũng lập tức quát lên, "Con chớ quên là ai sinh ra con! Chiến tranh xác thật thay đổi rất nhiều chuyện, nhưng ta nói cho con, ta là cha con sự thật này vĩnh viễn cũng không thay đổi được! Voldemort lựa chọn con, mà tính mạng con lại không phải tính trên đầu ta sao? Nhiều năm như vậy, con là cảm thấy ta thiệt tình nguyện trung thành với hắn?!" Ông hung hăng mà đem bộ đồ ăn trước mặt đều hất lên mặt đất, bát đĩa lượn vòng, một mảnh hỗn độn.
Draco nhìn chằm chằm cha ở trước mặt, còn mẹ thì lã chã chực khóc, anh gắt gao cắn răng tay nắm chặt.
"Trên thế giới này, chân chính tự do có được mấy người?! Mỗi người đều có vận mệnh riêng, mỗi người đều từng có những thời khắc không thành thật, đặc biệt khi con mang họ Malfoy, mọi việc càng không thể chỉ do con quyết định! Draco, con không còn là tiểu hài tử, vài chiêu la lối khóc lóc chơi xấu đã không còn dùng được!" Lucius nói tiếp, ông chống mặt bàn thở hổn hển, cha con hai người ánh mắt kịch liệt va chạm trong không khí, phòng ăn to như vậy bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh.
"Cha không có nghĩ tới Linh Hồn Bạn Lữ của con sao? Người không nghĩ tới con cũng muốn cùng người con thích ở bên nhau, mà không phải xuất phát từ vinh dự gia tộc, theo lời cha mẹ cưới người con không yêu?" Draco hỏi ngược lại, anh không chớp mắt nhìn cha đang bạo nộ, trong trí nhớ, cha anh rất ít có lúc mất khống chế như vậy, nói thực ra, hôm nay chính anh khiêu khích cha cũng là lần đầu tiên. Từ nhỏ cho tới nay anh luôn có một loại kính sợ không nói lên lời đối với cha, anh không phải một người am hiểu chống đối, ở điểm này, Harry Potter tuyệt đối là một nhân vật hoàn toàn tương phản.
Gia hỏa kia chưa bao giờ tuân thủ các loại quy chuẩn nguyên tắc, khiêu chiến mọi giới hạn, luôn lượn lờ quanh các ranh giới mà cuối cùng lại vẫn có thể toàn thân rút lui. Ngược lại loại sự tình kiểu thiếu niên ngỗ nghịch này đối với anh mà nói lại là một việc khó yêu cầu nhiều dũng khí, mà Draco phải thực thừa nhận chính là, cảm giác này cũng không tồi.
"Vậy con nói đi, cô nàng đó là ai?"
Draco móng tay găm thật sâu vào lòng bàn tay, anh nheo lại mắt thấy cha nhìn chằm chằm mình, đáy mắt anh giãy giụa, do dự quay cuồng, miệng khẽ nhếch rồi lại khép lại, "Con nói đi!" Lucius hung hăng đập bàn, ánh mắt khóa trên mặt Draco đang giãy giụa, Narccisa mắt đỏ hồng đi kéo tay anh, "Draco, mẹ xin con, đừng tranh cãi......"
Anh thờ ơ gắt gao nhắm hai mắt, thanh âm gian nan nghẹn ngào nói: "Là, Harry——Potter......"
Cái tên này giống một đạo sét đánh giữa trời quang, Lucius không dám tin tưởng trừng lớn hai mắt, đồng tử thu nhỏ lại, ngã ngồi trên ghế, một bên Narccisa khiếp sợ mà quay đầu nhìn về phía Lucius, phu thê hai người ánh mắt nhanh chóng trao đổi, không ai dám tin vào tai mình.
"Ai...... Ai?"
"Harry Potter, chính là Harry Potter mà cha mẹ đang nghĩ!" Anh tự buông người ngả trên ghế, mở mắt ra nói với Lucius, một loại cảm giác giải thoát chảy xuôi trong thân thể, đây là một loại thanh thản nhẹ nhàng chưa bao giờ từng có.
Cái này làm anh có cảm giác như vừa dỡ xuống một vạn tấn trọng trách, lần đầu tiên có thể đứng thẳng lưng ngửa đầu mà hô hấp.
"Nếu con cảm thấy nói như vậy có thể chọc tức ta, vậy con liền ——"
"Con không hề, đây là sự thật, nếu cha nguyện ý con hiện tại liền cho người xem!"
Draco lưu loát kéo ra măng séc áo sơmi, nút bay lên bàn, thong thả như lăng trì ánh mắt hai người trước mặt, cởi từng cúc áo, thoát xuống áo sơmi ném trên ghế sau đó xoay người. Trên tấm lưng rộng lớn cơ bắp gọn gàng, trải dài một con nai ưu nhã xinh đẹp, thân mình nho nhỏ linh hoạt cùng đôi sừng rẽ nhánh tinh xảo, mà ngay trên cổ nó, là một hàng chữ màu đen, phá lệ bắt mắt: HarryPotter.
Lucius gắt gao nhìn chằm chằm, cơ hồ muốn đem mấy chữ kia xẻo xuống dưới thiêu hủy, Narcissa tay che miệng cơ hồ sắp ngất, lại thấy Draco chậm rãi nhặt lên áo sơmi mặc vào, bình tĩnh tự nhiên xoay người lại nhìn về phía họ.
Giờ phút này giống có một vạn con bướm vờn quanh bay tán loạn bên cạnh anh, động tác của cha mẹ đều trở nên thong thả nặng nề, anh thấy những con bướm đó dừng trên đầu trên vai họ, cha anh tức giận ngón tay chỉ mặt anh nói không ngừng, mẹ đang đứng cạnh khuyên bảo, hết thảy đều như cuốn phim quay chậm, thanh âm đan xen tiếng bướm vỗ cánh biến thành một khúc ca cổ quái, Draco hy vọng Harry có thể thấy mình của hiện tại.
Không màng tất cả, lần đầu tiên bước ra khỏi vòng an toàn, đem mặt nạ trên mặt xé nát đi.
Anh thật hy vọng anh có thể không phải là cậu trai nhát gan trong quá khứ kia, hy vọng có thể đừng từng bước sai mà đẩy cậu ngày càng xa khỏi mình......
Lucius bỗng nhiên cười ra một nụ cười khách sáo giả dối, ông nhìn Draco nói: "Linh Hồn Bạn Lữ của con, con muốn cùng cậu ta ở bên nhau sao? Cậu ta - một vị chúa cứu thế vĩ đại, thấy chúng ta chẳng lẽ không phải tránh còn không kịp sao? Draco," ông đứng dậy chậm rãi dạo bước đến bên cạnh, khí định thần nhàn đem tay gác trên vai anh, kề tai nhẹ giọng nói: "Hiện thực một chút, Astoria là cô gái thực tốt."
Lucius hơi dùng một chút lực bóp vào bả vai, làm Draco cứng người ngồi lại trên ghế, những con bướm rực rỡ đó trong khoảnh khắc hôi phi yên diệt, anh lại thấy được mình vẫn đang ở trong chính cái phòng ăn âm trầm mà tối tăm, nghe thấy bên tai chính là lời nói tàn nhẫn của cha mình.
"Cùng cô ta kết hôn đi, Harry Potter đối với con mà nói, chỉ là một cái chê cười của vận mệnh thôi."
"Cậu ta - vĩnh viễn - cũng không thể trở thành bạn lữ của con đâu."
Draco Malfoy hôm nay tưởng như đã dùng hết nổi loạn của tuổi trẻ, lần đầu mở ra vảy ngược với cha mẹ, nói ra mong muốn của chính mình, nhưng đúng như dự liệu, một Malfoy sinh ra đã không có tư cách được tự lựa chọn, phản kháng của anh không có kích khởi lên được dù chỉ một chút cuộn sóng.
(Truyện đăng tải chính chủ duy nhất tại wattpad Mieomieo91)
Harry đem thiệp mời bỏ vào hộp gỗ, bên trong có áo choàng Slytherin, bức thư tương lai, son môi bạc hà cùng tờ thiếp, và vật cuối cùng là đũa phép của Draco.
Cậu đem cây đũa phép lấy ra, nhẹ nắm trong tay cẩn thận vuốt ve, nghĩ về chủ nhân nó khi nắm nó tư thái kiêu ngạo phi dương thế nào, thành thục ưu nhã xuất ra các loại bùa chú, lại nghĩ chủ nhân nó khi ở hôn lễ có lẽ sẽ khí phách hăng hái, sẽ hôn một cô gái mỹ lệ cùng mỉm cười hạnh phúc.
Cậu ảm đạm thả đũa phép vào hộp, mà khi nó tiếp xúc với tấm thiệp mời, giấy viết thư bỗng nhiên nở rộ ra u lam quang, một con nai bạc từ trên giấy sôi nổi nhảy ra, nó nhẹ nhàng linh hoạt quấn quýt vờn quanh Harry. Cậu lập tức nhận ra đây là Thần bảo hộ lúc trước gặp ở Hồ đen, trong nháy mắt, cậu cảm giác mình về lại buổi sáng sớm tuyết bay ngày đó, bốn phía một mảnh hàn khí, giữa đất trời tuyết trắng, ở trên mặt hồ trầm lắng thâm sâu, nai bạc chậm rãi đi tới, phát tán ánh sáng lấp lánh, lẳng lặng canh giữ bên cạnh cậu, cậu khi đó còn ngốc đứng tại chỗ nhìn nai bạc cọ cọ bàn tay, lại nhìn nó dần dần mơ hồ tiêu tán trong không khí.
Cậu từng không biết đây là nai của ai, nhưng hiện tại hẳn đã biết, đây chính là cái khẳng định chắc chắn không thể chối bỏ mà cậu cần sao? Cúi đầu nhìn về phía linh hồn ấn ký đã lâu không hề động tĩnh, hai chữ cái vẫm trầm mặc im lìm trên ngón tay.
Trong phòng ngủ tối tăm, chậm rãi duỗi tay đem thiệp mời lấy ra, "Anh đang muốn nói cái gì vậy? Draco......" cậu thấp giọng thì thầm, nhìn mưa gió phiêu vũ ngoài cửa sổ, một chút hy vọng nhẹ nhàng chợt nảy sinh trong lòng.
"Harry!"
Hermione từ phía sau đi tới, cầm một túi giấy cùng một lọ sữa chua ngồi trước mặt cậu, Harry nhận ra cô thực vui vẻ, cười cùng cô chào hỏi.
"Vậy là, gần đây cậu đang bận việc gì a?" Hermione một bên bóc bánh, một bên nhìn cậu hỏi.
"Không có gì, mấy hôm trước làm một cuộc vây bắt, thu hoạch được hơn 20 tên, sau đó chính là không ngừng báo cáo họp đội, trước kia khi mình muốn làm Thần Sáng không nghĩ tới mấy thứ này, thật là phiền a." Harry nhún vai, khuấy yến mạch trong bát, Hermione tán đồng gật đầu, bắt đầu cắn sandwich.
"Bồ biết những lão nhân xảo quyệt đó mỗi ngày đều muốn chỉ có là làm sao áp bức công nhân cùng làm sao thu lợi lộc tiền tài sao? Merlin, mình tưởng tượng đến tương lai hai mươi năm sau vẫn cùng đám rác rưởi đó làm việc, mình liền đau đầu! Ron trước kia cùng mình nói có lẽ hai năm nữa anh ấy sẽ từ chức đi tiếp nhận Tiệm Giỡn, mình còn nói ảnh không thực tế, hiện tại ngẫm lại như vậy cũng khá vui vẻ, ít nhất không cần chịu những áp lực này." Hermione dùng sức mà cắn một ngụm bánh, phồng miệng nói.
Harry cười lắc lắc đầu, "Bồ chịu ủy khuất gì? Bồ chính là Gryffindor vạn sự thông a, có cái gì có thể làm khó bồ chứ."
Hermione hướng hắn vẫy vẫy tay, uống chút sữa chua, "Bọn họ đầu tiên là phủ định kế hoạch của mình, sau đó đem phương án của mình cấp cho một tên khác có chút quan hệ phía sau, đề trên đó là tên của hắn, bồ biết mình lúc ấy muốn rút đũa phép cho bọn chúng một cái Chú hoá đá thế nào không? Bọn họ sao có thể làm như vậy?"
Harry nhíu mày, "Này thật quá đáng, ai a?"
"Mặc kệ chúng đi, được rồi, mình đã đem bọn họ đều khiếu nại lên rồi, ai biết có tác dụng hay không, hơn nữa trong tay mình còn có nhược điểm của họ, không có việc gì. Nói chuyện bồ đi, có cái gì mới mẻ không?" Hermione cười nói.
"Mình gần đây vẫn ổn, không có gì đặc biệt. "
Harry cúi đầu ăn chút cháo, Hermione ăn sandwich, cậu giương mắt nhìn một chút, ấp ủ một hồi sau đó hỏi: "Có cái này, Mione?"
"Làm sao vậy?"
"Mình trước đọc báo Kẻ Lý Sự thấy có một chuyện, vẫn luôn không biết đáp án, cho nên muốn hỏi bồ một chút, có lẽ bồ biết."
"Nói đi." Hermione nhìn cậu lại uống một ngụm sữa chua.
Harry buông cái muỗng ngồi thẳng nhìn về phía cô, "Vấn đề là cái kiểu này, hiện tại có hai người, A cùng B."
Cậu nuốt một chút nước miếng do dự sắp xếp: "Bọn họ là bạn học đã quen biết rất lâu, A cùng B đã từng hôn môi trong vũ hội tốt nghiệp, nhưng chưa từng ở bên nhau, sau đó, bọn họ lúc sau cũng không có liên hệ, nhưng là A vẫn luôn yêu thầm B."
Hermione gật gật đầu.
Cậu tiếp tục nói:" Sau đó A bỗng nhiên thu được thiệp mời nói B muốn kết hôn, nhưng là trên thư trừ bỏ thời gian địa điểm thì còn có dòng chữ:
Seven times have I despised my soul——The Graduate B
Phong thư là có ý tứ gì?" Cậu cắn môi nhìn về phía đối diện, Hermione cắn đến ngụm sandwich cuối cùng, lông mày co chặt ở bên nhau.
"Trên báo Kẻ Lý Sự khi nào còn có kiểu vấn đề này vậy?"
Harry cười gượng một tiếng, "Ai biết được, Luna luôn có rất nhiều ý tưởng mới lạ, thư này là có ý tứ gì a?" tay cậu chặt chẽ nắm vào nhau, hy vọng có được đáp án.
Hermione dùng khăn giấy xoa tay, hỏi: "Cho nên A cùng B trước nay cũng chưa từng ở bên nhau?"
"Chưa từng."
"B biết A thích mình sao?"
"Ách...... có lẽ không đi." Harry nhún vai, cậu kiệt lực che giấu mình đang khẩn trương muốn chết.
"Theo mình được biết, đây là tên một bài thơ của Gibran, mà B đem nó viết trên thiệp mời, đại khái là một loại xin lỗi, đại ý là khiển trách linh hồn mình đã từng tổn thương người khác, đã từng yếu đuối, đã từng không thành thật đối mặt. B đem nó dùng ở chỗ này, có thể là đang nói về việc hai người trong quá khứ đã tổn thương nhau mong được tha thứ, hoặc xin lỗi vì B không dám dũng cảm nói ra tình cảm của mình, hoặc xin lỗi vì đã không dám đấu tranh vì tình yêu.. mục này thật là trên báo Kẻ Lý Sự sao? Như thế nào kỳ quái vậy...... còn The Graduate, bồ đã xem qua bộ phim này sao?"
"Đây là một bộ phim?"
Hermione cười nhìn về phía cậu, nói: "Merlin a, Harry, bồ thật sự phải buông công việc mà cho chính mình giải phóng một chút đi!"
Cô nói tiếp: "Tóm lại, trong phim này là Ben cùng nữ chính Elaine và người khác dây dưa không rõ, vẫn luôn không rõ tình cảm bản thân, thẳng đến cuối cùng hoàn toàn tỉnh ngộ, nhưng Elaine lại vội vàng đi tìm một người khác kết hôn, vì thế Ben đi tìm cô, ở trong giáo đường trực tiếp cướp cô dâu đào hôn. Đây là cái ám chỉ, Harry, mình không thể tin được bồ lại chưa xem bộ phim này."
Harry gương mặt tươi cười cứng đờ, cậu mở to hai mắt nhìn, hỏi: "Đào hôn?"
"Đúng vậy, dù bối cảnh quá ít, nhưng hẳn là nói về chuyện đào hôn đi, có lẽ ý của người đó không phải là chuyện tiểu thuyết 3 xu ngày hôn lễ xúi giục A đến cùng mình chạy trốn như trong phim, này cũng quá cẩu huyết và vô trách nhiệm rồi. Hẳn là B muốn cho A biết mình có lẽ không quá nguyện ý về mối hôn sự này, hoặc muốn A nếu chung tâm ý thì mau rõ ràng tình cảm bản thân để không bỏ lỡ nhau, hoặc vẫn luyến tiếc chuyện giữa hai người, mong mỏi một điều gì đó có thể cứu vớt trước phút cuối đi?"
"Mình nói a, tình yêu có thể biến người mạnh mẽ cường đại thành kẻ yếu ớt đến một kích cũng không dám đỡ, hai cái người này một lời cũng không nói, yêu nhau nhưng không hiểu tâm ý nhau, nếu bỏ lỡ nhau thì có lẽ thật đáng tiếc. Bồ xem mình cùng Ron không phải như vậy sao, nếu mình lúc trước thẳng thắn một chút, có lẽ đã sớm ở bên nhau..".
Tiếng Hermione dần tan rã ở bên tai, Harry xuyên thấu qua cô phảng phất thấy trước mắt có hai người đang đứng trước Cha xứ, Draco xoay người nhìn cậu, ánh mắt kia sâu thẳm lạnh lùng như hút hồn phách người khác, Astoria khuôn mặt mơ hồ không rõ, toàn giáo đường mọi người đều đang quay đầu lại quan sát cậu, tựa như khó hiểu một vị khách không mời lại xuất hiện ở hôn lễ làm gì. Harry bần thần đứng đó, không biết nên làm cái gì bây giờ.
Cậu không biết.
Cậu thật sự không biết.
****
Tên tác phẩm mà Draco viết trong thư là một bài thơ sám hối, và về sau mọi người cũng thường dùng để xin lỗi và nhìn nhận lại bản thân.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.