Harry bị hành lang tí tách tiếng nước đánh thức, phòng bệnh mấy năm nay cậu ghé quá nhiều, bị thương gãy xương này đó là bình thường sự tình, vì thế bà Pomfrey luôn có chút trách cứ cậu không biết chăm sóc bản thân, thế cho nên hôm nay nhìn đến học sinh đem cậu lại lần nữa tiến vào, vị Y sư hiền hậu này nặng nề mà thở dài một hơi. "Hắn không có gì quá nặng nề, kinh hách quá độ cùng nghỉ ngơi không đủ mà thôi, uống một chút an thần dược, ngủ tiếp một giấc là được, cậu Malfoy cũng vậy." Pomfrey phu nhân chọn lời tốt lành mà nói, hơi đầy đặn thân thể của bà linh hoạt mà ở dược quầy chuyển động, thực mau xách theo một lọ thuốc xanh mượt ra tới. "Tới đây, cậu Weasley, giúp ta đem cậu Potter đầu nâng lên một chút, đúng rồi, chính là như vậy," Pomfrey phu nhân rút ra muôi gỗ, đổ một chút chất lỏng, thật cẩn thận mà đưa vào giữa môi Harry. "Chỉ cần một muỗng nhỏ, vĩnh viễn không ác mộng." Bà cười tủm tỉm đi tới giường của Draco Malfoy. Ron chậm rãi đem bạn tốt nằm thoải mái, chỉ là xem Harry nhăn lại mày liền biết an hồn dược có bao nhiêu khó uống, hắn cùng Hermione giúp Harry kéo ra chăn, vừa mới chuẩn bị đi lại bị Pomfrey phu nhân gọi lại. Bà không vui mà nhìn hắn, đối với nằm ở trên giường bệnh sắc mặt trắng bệch Malfoy giơ giơ lên cằm, Ron nhận mệnh mà đi qua, thô lỗ mà bóp chặt Malfoy bả vai, cường hãn đem hắn túm lên. Đúng vậy đó, hắn chính là đang trả thù đó thì sao? "Cậu Weasley!" Pomfrey phu nhân cất cao âm điệu, hòa ái khuôn mặt nhiễm tức giận, Ron đành phải ngượng ngùng mà buông lỏng tay, ngược lại không tình nguyện mà giữ đầu đối phương, Pomfrey phu nhân mới vừa lòng mà bắt đầu hướng cái muỗng đổ thuốc. Ron chờ đến khi Pomfrey phu nhân xoay người đi lại dùng sức mà đem Malfoy ấn ở trên giường, trong lòng tràn ngập trả thù vui sướng, tiếp theo hắn nắm tay Hermione rời đi, kêu hắn đi hầu hạ tên Chồn tuyết đó sao, không bằng kêu hắn đi ăn cứt mũi đi! Harry tỉnh lại khi đã là chạng vạng 7 giờ, cậu ngủ ước chừng hai tiếng, an hồn dược khiến cho cậu tỉnh lại cả người thoải mái thanh tân, đầu không ong não cũng không phù, phảng phất việc gặp Giám ngục ở Quỷ hồn phố chỉ là một giấc mộng. Bên ngoài hành lang tích tích tiếng nước đánh thức cậu, Harry phủ thêm áo được để sẵn trên ghế, giường bên cạnh chăn đệm hỗn độn, cũng không biết ai mới nằm tại đây. Ngoài cửa sổ ánh sáng xanh thẳm trút xuống cánh cửa phòng bệnh, u lam quang từ ánh trăng the mỏng mềm nhẹ, chiếu vào trên mặt cậu, nhìn không rõ cảnh vật xung quanh, không gian như mộng như ảo. Harry đẩy cửa đi ra ngoài, hành lang yên tĩnh không người, lúc này Pomfrey phu nhân khả năng ở trà thất uống một chén hoa hồng trà xem một quyển kinh điển tiểu thuyết, bánh gạo đường có lẽ đặt trên gối, tay vỗ nhẹ mặt váy, ở trong không khí cuốn lên một chút lân quang. Harry vuốt hành lang vách tường chậm rãi theo chỗ đang phát ra tiếng nước chảy, cách đó không xa có một cái phòng rửa mặt, cậu chầm chậm đi vào, thanh âm ào ạt của dòng nước càng lúc càng lớn, cuối cùng thấy một người. Malfoy. Harry dựa vào trên tường ung dung mà nhìn đối phương xem khi nào sẽ phát hiện cậu, nhưng Malfoy giống như đắm chìm ở thế giới của chính mình, đầu đều không có nâng một chút, hắn mở ra vòi nước, nước sớm đã tràn đầy bồn, đang điên cuồng mà chảy về phía ngoài phòng rửa mặt, một vũng nước tụ tập ở Harry dưới chân như một con nòng nọc nghịch ngợm. Malfoy tay chống bên cạnh bồn, cuồn cuộn không ngừng nước trôi qua đầu ngón tay, mái tóc tuyệt đẹp lấp lánh ánh bạc, hiện cũng đang nhỏ giọt, Harry thấy hắn đang thở dốc, giống chết đuối mà cố giãy giụa cuối cùng một tia sinh cơ. Malfoy không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên thật mạnh một quyền nện ở trên gương, mạng nhện khe nứt từ hắn nắm tay bốn phía kéo dài, mảnh nhỏ kính vỡ rơi vào nước, phát ra nặng nề tiếng rơi, máu tươi cũng đi theo nhỏ giọt, nhanh chóng hòa tan ở trong nước, không thấy bóng dáng. Harry hoảng sợ, không tin nổi trừng hai mắt nhìn hắn, tức giận cái gì mà đến mức muốn phá hư trường học của công đi? Chẳng lẽ Malfoy muốn vu oan cho cậu? Thật là âm hiểm, Harry cau mày, quyết định trộm chuồn ra đi tìm Ron cùng Hermione, kệ xác tên Slytherin này ở WC nổi điên. Malfoy chậm chạp không nói gì, Harry cảm thấy có chút gì không đúng, thật giống như người trước mặt chỉ là một hình bóng ảo ảnh, bản thể khả năng đã ở Slytherin phòng nghỉ đang kiêu ngạo điêu ngoa mà trêu chọc ai đó. Người này đứng trước gương như pho tượng, đẹp đẽ nhưng lạnh nhạt, trầm mặc, táo bạo, tối tăm, khó có thể hiểu thấu. Mà bình thường cùng hắn đối chọi gay gắt - là một Malfoy dễ giận, ghen tị, khí thế chèn ép người, ương ngạnh đến nhàm chán. Malfoy đem bị thương bàn tay vào trong nước tùy ý xoà hai cái, mở nút thoát, tắt đi vòi nước, quay người lại. Hắn thấy được Harry đang dựa nghiêng ở ven tường, lông mày lập tức hơi hơi nhướn cao, tựa hồ có điểm kinh ngạc. Harry thấy đối phương gợi lên một cái châm chọc cười cười, bàn tay bị thương vuốt mái đầu vàng kim hất ra sau, vài sợi tóc mái tự hắn đầu ngón tay cứng đầu thoát rơi buông lơi xuống trán. Malfoy vững bước đi tới, mỗi một tiếng giày da đạp lên trên sàn nhà bắn lên bọt nước, âm thanh đều ở trống trải phòng rửa mặt phá lệ rõ ràng. Bọn họ đều không có nói chuyện, Malfoy không có mở miệng châm chọc, Harry không có sắc nhọn phản kích, tựa như hai con hổ dạo bước phỏng đoán, tựa như trước khi thi đấu quan sát kỹ đối thủ vận sức chờ phát động, tựa như mãnh thú nóng lòng muốn thử đánh bất ngờ con mồi. Phòng rửa mặt đèn quá mờ, khiến cho Harry thấy không rõ Malfoy trên mặt rắc rối phức tạp biểu tình, một loại quỷ dị cảm xúc leo lên ở xương cột sống, một đường điên cuồng kéo dài, nổi da gà toàn thân, khi Malfoy đứng yên ở nơi không xa cậu, trong đầu còi cảnh báo rung động thét chói tai đề-xi-ben đạt cực hạn. Malfoy giống như cả đời cũng chưa gặp qua người trước mắt, trên dưới đánh giá liếc mắt một cái, cuối cùng gắt gao nhìn chằm chằm vào đôi mắt xanh biếc sâu thẳm như đại dương của cậu, nghẹn ngào âm thanh khinh phiêu phiêu phát ra. "Ngươi là cái thứ gì, cũng dám......" Malfoy muốn nói lại thôi, ngoài cửa sổ ánh sáng lúc này vừa lúc chiếu sáng nửa khuôn mặt hắn, Harry rõ ràng thấy hắn cứng đờ mà nhấp môi, tiếng chán ghét hừ lạnh phát ra từ miệng. Harry nheo lại đôi mắt, lửa giận âm ỉ, một đạo chua xót không lí do từ lồng ngực nổi lên, nắm tay gắt gao nắm chặt, đang muốn mở miệng phản bác vài câu, Malfoy lại bước nhanh cọ qua bả vai cậu, đá văng cửa phòng rửa mặt đi ra ngoài. Nhìn kịch liệt lắc lư cửa gỗ, Harry sắc mặt khó coi mà nhìn chằm chằm bóng áo sơ mi trắng của vị vô lễ thiếu gia này càng lúc càng xa, cậu nguyện ý đổi lấy hết thảy mà cho hắn một cái Mơ màng ngã xuống đất, cho hẳn ăn đau để hoá giải cái tức tối trong lồng ngực. Nhưng Harry không có quên chính mình là ai, cậu là cái người Bị lựa chọn, ai đều có thể nổi điên, nhưng riêng mình cậu thì không được. Harry nhắm mắt lại, dựa vào gạch men sứ trượt tới ngồi trên mặt đất, nước thấm ướt áo quần, Malfoy đối với cậu từng có vô số cười nhạo cùng châm chọc, nhưng chưa từng có một lần miệt thị khiến cho cậu như thế cảm thấy bất an, hắn nói chuyện ngữ khí tràn ngập chán ghét, Harry vốn tưởng rằng chính mình làm tốt hết thảy bị công kích chuẩn bị, cho rằng chính mình không gì không chặn được, quanh thân đã là tường đồng vách sắt. Trên thực tế, cậu không có. Draco Malfoy một câu khinh thường trào phúng cùng một cái miệt thị ánh mắt, là có thể làm cậu ầm ầm sụp đổ. Người xa lạ trong bức thư kia bỗng nhiên vụt hiện lên trong đầu cậu. "Ta thực xin lỗi đã từng đối với em châm chọc, những cái đó cười nhạo trêu đùa đều không phải thật lòng." Cậu lặng im dựa trên tường, cảm nhận dòng nước chảy qua. Ngoài cửa sổ ánh sáng xanh như ảo mộng, mềm nhẹ phiêu dật lưu động ở phòng rửa mặt tối tăm, cậu thấy dải lụa ánh sáng phất qua chính mình, lại nhẹ dật mà ở trước gương lưu luyến, ánh phản xạ phi tán đến trên cửa sổ, bay lả tả lên không trung tối đen vô tận. Harry thở ra một hơi đứng lên, an ủi cậu hiện tại cư nhiên đến từ một người tương lai chưa từng gặp mặt? Không khỏi cũng thật quá đáng thương rồi đi, cậu nói với chính mình, cái thứ đáng chết Linh Hồn Bạn Lữ như chơi trò mê cung, cậu quyết định từ hôm nay trở đi sẽ không theo ý đối phương, cậu sẽ không đi tìm nàng. Tuyệt không. Bởi vì việc này với cậu mà nói, không phải một trò chơi. Ngôn Tình Hài "Harry! Bồ không sao chứ!" Hermione cùng Ron thấy cậu xuất hiện ở nhà ăn còn cả người ướt dầm dề, lập tức vây quanh quan tâm hỏi. Harry vẫy vẫy tay, an tĩnh mà ngồi ở bàn ăn uống trà mật ong. "Ta thấy được tên Chồn tuyết kia vẻ mặt khó chịu nổi giận đùng đùng mà trở về, hắn có phải hay không lại chọc bồ?" Ron quan tâm hoảng loạn hỏi. "Ai biết hắn lên cơn thần kinh cái gì." Harry hiếm khi chửi mắng ai mà nói một câu, lại rót hai cốc trà mật ong nóng, suy nghĩ tung bay. Cuối cùng cậu đem cái ly dùng sức mà đặt ở trên bàn rồi đứng lên, tầm mắt gắt gao mà dính trên mặt Malfoy đang ngồi dãy bàn cuối cùng. Biểu cảm cao ngạo như không ai bì nổi của hắn dưới ánh đèn vàng Đại sảnh đường chiếu rọi có vẻ càng thêm rõ ràng, bốn cái bàn dài đều dừng động tác khe khẽ nói nhỏ sôi nổi nhìn chằm chằm hai người. Harry bỗng nhiên cười lên tiếng, cậu học ngày đó Malfoy làm động tác giống nhau, giơ lên ngón tay cái, sau đó dùng sức quay ngược 180°, thật mạnh đi xuống nhấn một cái lên bàn. Không thèm xem Malfoy biểu tình vẻ mặt, cậu cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nhà ăn.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]