Chương trước
Chương sau
Vô số những lớp lụa hồng được trang trí treo trên trần nhà, cột trụ sơn màu đỏ thẫm được khắc những bức họa mỹ nhân sống động, sau những lớp màn lụa là bức bình phong thêu mỹ cảnh Giang Nam, bên trong bức bình phong lượn lờ những làn khói trắng và những ánh lửa nhỏ trên các ngọn nến được đặt ở hai vách tường. Gió thổi qua làm những bức màn lay động, không khí tràn ngập mùi hoa thơm. Cả gian phòng được bài trí như một giấc mộng ướt át.
Vì rất ít khi được tiếp xúc với văn hóa Phương Đông nên Draco vô cùng ngạc nhiên nhìn một màn trước mắt. Bố cục gian phòng phối hợp với màu sắc đẹp không chỗ nào chê. Gian phòng xinh đẹp này giống như ở trong những bức tranh phong cảnh Phương Đông mà cha cậu đã đem về thật khiến cho người ta chỉ muốn ngắm mãi không thôi.
Nhìn thấy vẻ mặt hài lòng của Draco, những người hầu phía sau liền lộ ra dáng vẻ lấy lòng nói - " Thần Tử Đại Nhân, tất cả những thứ này đều là tâm ý của lão gia nhà chúng ta.Nếu người đã thích như vậy thì tiểu nhân cũng không ở đây quấy rầy ngài tắm rửa nữa. Tiểu nhân xin phép cáo lui."
Draco nhíu mày, nhìn nụ cười của người này làm cậu nhớ đến mấy buổi tiệc ghê tởm nịnh bợ của một số tử thần thực tử. Nếu không phải sợ ảnh hưởng tới việc trở về nhà của cậu thì Draco thật sự muốn cho đám người này trải nghiệm thử lời nguyền chết chóc.
Cậu nhấc chân bước vào phòng, cũng may cách bài trí vô cùng ấm áp này giúp Draco làm dịu tâm trạng, sau đó cậu cũng liền mặc kệ những người kia. Thật sự quá đẹp, quả nhiên lời cha nói không sai, nghệ thuật Phương Đông luôn ẩn chứa một lực hấp dẫn kỳ lạ không thể cưỡng lại. Sau khi trở về nhà, cậu nhất định sẽ dùng thời gian rãnh để đi du lịch mở mang tầm mắt. Mà cũng thật kỳ quái, ở đây tột cùng là nơi nào? Sao lại có nhiều nét văn hóa Phương Đông đến vậy?
Dằn xuống nghi hoặc trong lòng, Draco vén màn lụa. Đập vào mắt cậu là một bức bình phong vô cùng lớn, dưới mặt đất từ lối vào rải đầy những cánh hoa tươi. Bức bình phong chia không gian phòng thành hai nửa, nhìn sang nửa bên kia thì thấy có bóng hai nữ nhân đang quỳ trên đất, hơi nóng lượn lờ trong không khí, khắp gian phòng nồng mùi hương hoa.
Hai nữ nhân cảm nhận được có người bước vào liền động đậy đứng dậy. Bức bình phong được người phía trong kéo nhẹ tách thành hai nữa giống như đang mở một cánh cửa kéo. Hai nữ nhân mặc đồ giống y hệt nhau xuất hiện.
Ở giữa hai người là một thùng gỗ cao rộng, trong thùng gỗ tỏa ra hơi nóng và mùi hương, nhìn thấy Draco hai người cung kính quỳ xuống nói: " Công tử, nước đã được chuẩn bị tốt, xin mời công tử tắm rửa ". Giọng nói của cả hai uyển chuyển dễ nghe như chim hoàng anh ca xướng làm lòng người nảy sinh ý niệm muốn bảo hộ.
Sự hiện diện của hai nữ nhân này khiến cho Draco có chút khó chịu nhưng mong muốn được tắm rửa mãnh liệt trong cậu đã át đi sự khó chịu nhỏ bé đó. Từ Hogwarts lạc tới nơi kỳ quái, lại xui xẻo đến mức rơi đúng ngay chiến trường dính đầy máu me, tóc cùng quần áo của cậu đã sớm bị dơ. Ngoại hình này khiến cho Draco trước giờ vẫn luôn giữ bản thân sạch sẽ không thể nào chấp nhận nổi.
Do dự nửa ngày, Draco cắn răng cởi ra từng cúc áo, có chết cũng phải tắm rửa cho sạch sẽ.
Mặc dù nhà Malfoy ở thế giới phù thủy chính là một gia tộc nổi tiếng với dòng máu trăm năm thuần chủng, mặc dù ở thế giới phù thủy vẫn còn rất nhiều quý tộc tôn vinh nếp sống thời Trung Cổ, và mặc dù cậu - Draco Malfoy sinh ra trong một gia tộc có địa vị cao từ nhỏ đến lớn không thiếu kẻ hầu người hạ nhưng điều đó không có nghĩa là cậu cho phép người khác tùy tiện chạm vào cơ thể của cậu. Huống gì từ trước đến giờ việc tắm rửa toàn là cậu tự thân tắm bởi vì cha luôn không thích nếp sống Trung Cổ và ông tuyệt đối không bao giờ cho cậu dính vào những thói xấu đó. Bây giờ hai người này nhìn cậu tắm rửa đã đành đi còn..... Đừng tưởng rằng hai người là phụ nữ thì bổn thiếu gia sẽ không đánh các ngươi.
"【 Chết tiệt, các ngươi muốn làm gì đó? 】" Draco đỏ mặt gắt gao giữ lấy thắt lưng quần của mình, bởi vì tức giận nên đôi mắt màu vàng của cậu trở nên lấp lánh.
"【 Cút! Ta không cần các ngươi hầu hạ, các ngươi lập tức cút khỏi tầm mắt của ta, nếu không đừng trách ta không nương tay với các ngươi.】"
Dáng vẻ vừa xấu hổ vừa tức giận của Draco trông vô cùng xinh đẹp khiến hai tì nữ nhìn đến ngẩn ngơ. Mà dáng vẻ đó của họ lại khiến Draco đã tức càng tức hơn, cậu rất ghét những kẻ dùng ánh mắt si mê như vậy nhìn chằm chằm vào cậu.
Họ không hiểu Draco đang nói gì nhưng nhìn động tác của Draco liền có thể hiểu ngay là đang muốn đuổi họ đi, hai tì nữ nhìn nhau sau đó quỳ mạnh xuống khẩn cầu nói " Công tử, chúng ta được lão gia dặn dò đến đây chăm sóc cho công tử, nếu như làm công tử không vui thì chắc chắc sẽ bị phạt rất nặng. Khẩn cầu công tử thương xót hai tỉ muội chúng ta, chúng ta còn phải nuôi gia đình người nhà trẻ nhỏ, cầu xin công tử đừng đuổi tỉ muội ta đi "
Draco hoàn toàn nghe không hiểu hai người đang nói cái gì, nhìn hai người quỳ dưới đất khóc lóc thê thảm khiến cậu càng thấy phiền. Khi còn học ở Hogwarts đã từng có rất nhiều nữ sinh dùng cách thức hèn kém này để theo đuổi cậu, tất cả bọn họ không phải vì yêu thích nên mới làm vậy mà là vì họ muốn vinh hoa phú quý và cái mác Malfoy treo trên người cậu nên mới tới nịnh bợ cậu, ngay cả Pansy - người cùng cậu lớn lên cũng vì lợi ích và mệnh lệnh của gia tộc mà sẵn sàng vứt bỏ người yêu cậu ấy nhất để đi đính hôn với một người lạ.
Draco càng nghĩ càng phiền, vô cùng lạnh lùng nhìn hai người nói: "【 Mau cút ra ngoài, đừng ép ta phải dùng bạo lực. 】"
"Công tử——" Sự kiêu ngạo và uy nghiêm toát ra từ Draco khiến hai nàng vô cùng sợ hãi, nhưng cái chết đang chờ họ ngoài cửa còn đáng sợ hơn gấp bội. Hai người họ có chết cũng không sao nhưng cha mẹ già cùng đàn em thơ sợ rằng sẽ chết đói mất,tuy rằng người này lạnh lùng trách cứ hai người họ mạo phạm thân thể nhưng là một vị thần hẳn ngài sẽ mềm lòng tha thứ.
Hai người vốn là sinh đôi, tâm ý tương thông, vì vậy không cần nói với nhau đã nắm lấy ống quần Draco khẩn thiết cầu xin " Công tử. Không, phải là thần tử đại nhân, xin ngài hãy rủ lòng thương tha thứ cho tội đáng muôn chết vừa rồi của chúng nô tì. Xin hãy vì một nhà già trẻ không ai chăm sóc mà tha thứ cho chúng ta, ơn này của ngài chúng ta sẽ nhớ mãi không quên. Cầu xin ngài.."
Phụ nữ ở đây ai cũng đều không biết xấu hổ như vậy hả?. Cậu đã tỏ thái độ như vậy rồi mà vẫn còn dây dưa. Draco híp mắt, con ngươi vì tức giận mà như lóe lên tia lửa, gương mặt nhợt nhạt ngày càng đỏ, nhìn giống như là dùng son bôi lên vô cùng diễm lệ.
"【 Immobulus [ Đông cứng] 】【 Silencio [ Câm lặng ] 】【Mobilicorpus [ Dịch Chuyển ]】 " Draco vung đũa phép, dùng thần chú đông cứng tổng cổ hai người ném ra khỏi cửa.
" Vì sao Thần tử lại tức giận như vậy? Có phải do hai nô tì này đã làm điều gì sai không? "
Lưu Bị tính thời gian thì thấy đã qua một lúc lâu nhưng Draco vẫn chưa xuất hiện, hắn lo lắng vì vậy đã chạy đến xem, đúng lúc nhìn thấy hai thân thể bị đông cứng nằm dưới đất còn Draco thì tức giận đứng ở cửa, quần áo cậu xộc xệch không trật tự. Lưu Bị nhìn qua một màn này liền đoán ra, hắn hướng Draco hành lễ nói: " Thần tử có gì không hài lòng với chiêu đãi này của An đại nhân sao? "
"【 Ta không hiểu ngươi đang nói gì, và hiện tại ta cũng không muốn nói nhiều với ngươi. Mau đi ra ngoài cho ta! 】"
Thật là phiền phức, rốt cuộc là có muốn cho cậu tắm rửa hay không vậy?. Draco kéo áo chùng che lại phần cơ thể đang lộ ra, trừng mắt nhìn Lưu Bị đang bước vào phòng.
Nhưng một cái áo chùng không đủ che hết toàn thân cậu, Draco vừa nhích người một chút thì da thịt trắng trẻo liền bị lộ ra ngoài.
Lưu Bị vẫn luôn giữ vẻ mặt ôn hòa không đổi nhưng nếu để ý kỹ thì thấy ánh mắt của hắn thâm trầm hơn so với thường ngày. Hắn làm lơ dáng vẻ muốn đuổi người của Draco, nói: - " An đại nhân có chuẩn bị tiệc rượu cho thần tử nhưng đã lâu rồi vẫn không thấy thần tử xuất hiện. Nên Lưu Bị mới lo lắng đến nhìn xem, vừa rồi là Lưu Bị thất lễ mong thần tử bỏ qua "
"【 Cút mau! 】". Nụ cười của người này nhìn thật đáng ghét. Draco nghiến răng, chỉa đũa phép vào mặt Lưu Bị, hung ác hô thần chú.
Cửa đóng " rầm " lại trước mũi Lưu Bị, hắn phản ứng nhanh tránh đi mới an toàn giữ được khuôn mặt nguyên vẹn không vết xước. Lưu Bị lần nữa đưa tay đẩy cửa nhưng cửa không hề nhúc nhích.
Draco khóa chặt cửa, Lưu Bị cũng không tức giận quay sang nói với hai tì nữ: " Thần tử không thích người khác hầu hạ nên mới tức giận như vậy. Lát nữa tham gia yến tiệc các ngươi nhớ cẩn thật một chút, thần tử sẽ tha thứ cho hai ngươi. "
Trên người vẫn chưa được giải bùa Đông Cứng và Câm Lặng nên họ không thể đứng dậy hành lễ chỉ có thể chớp mắt liên tục biểu thị họ đã hiểu.
Thấy vậy, Lưu Bị không nhịn được cười nói:" Đứa nhỏ này thiệt là, sao có thể làm thế với nữ tử chứ. Người đâu, đến mang hai nữ nhân này về phòng."
Draco nhìn cánh cửa đóng chặt thở phào một cái, cuối cùng cậu cũng được yên tĩnh. Sau đó cậu nhảy vào thùng gỗ, thỏa mãn hưởng thụ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.