Chương trước
Chương sau
- " Có việc khởi tấu, không việc bãi triều " -
Tiếng chuông thanh thúy vang vọng khắp hoàng cung. Sau khi thái giám kết thúc tiếng ngâm dài, hàng các quan văn mặc triều phục màu đen và hàng các quan võ mặc triều phục màu đỏ đồng loạt xếp vào hàng, từng người cuối thấp đầu ngay ngắn trật tự hướng về phía hoàng vị, sau đó từng hàng một khom lưng lùi về sau. Toàn bộ quá trình diễn ra trong yên lặng, động tác đẹp mắt như nước chảy mây trôi.
Mãi tới tận khi lui ra khỏi đại điện, tất cả triều thần mới buông lỏng người duỗi lưng đứng thẳng, có người tụm ba tụm năm lại bàn chuyện chính sự, cũng có người vừa rời cửa liền lập tức về nhà. Cũng có người vừa rồi ở trong đại điện nín nhịn bị chửi rủa nên ngay khi ra tới cửa cung liền luyên thuyên rủa không ngừng. Bên ngoài cửa vẫn có các thị vệ trực nhưng dù sao họ cũng là các quan chức cao của triều đình, chỉ cần không làm chuyện ảnh hưởng tới hoàng thượng thì thị vệ cũng nhắm một mắt mở một mắt cho qua.
- " Dị tượng kia đột nhiên xuất hiện làm cho Hoàng Thượng bị kinh sợ, ngay lập tức hạ lệnh cho triệu tập tất cả những tế tư khắp nơi trở về kinh thành, nếu việc này được giao cho Trịnh Gia Dĩnh, chắc chắn Nam Hoa Tiên Phủ sẽ nhân cơ hội chọc phá sư môn chúng ta một phen, Mạnh Đức ngươi không lo lắng gì sao? " -
Ngoài cửa cung màu đỏ nguy nga, một người mặc triều phục quan văn màu đen trên thắt lưng dắt một thanh kiếm đang lôi kéo một vị quan võ trẻ tuổi khác trò chuyện. Trên người vị quan võ toát lên quý khí thiếu gia nhà quan, mắt tinh môi mỏng, sống mũi cao thẳng, dáng vẻ mạnh mẽ khí phách nhưng tiếc rằng người này luôn bày ra vẻ mặt tùy tiện, ủ rũ, dáng đứng nghiêng vẹo giống như một tên lưu manh chỉ biết ăn chơi sa đọa, làm người khác nhìn hắn đều có vẻ khinh thường.
Bị lôi kéo lại, Mạnh Đức cũng chỉ cười không hề có một tí nghiêm túc nào nói: " Ngươi lo lắng quá rồi đó Công Đạt, trong sư môn có nhiều người tài như vậy, việc này không đến lượt chúng ta quản đâu. Gần đây ta cứ thấy ngươi nhăn nhó, Bắc Phố kia mới tuyển về thêm mấy cô nương xinh đẹp như tiên, hay là ta dẫn ngươi đến đó........? " Tào Tháo nói xong liền xoa tay cười
Tuân Du nghe xong giận dữ nói:" Mạnh Đức, chúng ta đang bàn chính sự. Ngươi làm ơn có thể quên đi mấy cô nương xinh đẹp của ngươi được không?. Ngươi đừng có quên chúng ta được giao trọng trách đi diệt trừ yêu tinh hại nước "
Tào Tháo không tức giận, chỉ cười nói: - " Đời người ngắn ngủi, ngươi làm người đừng nên quá so đo nghiêm túc, Công Đạt ngươi cũng phải tận hưởng chút đi, cứ suy nghĩ mưu tính không thấy rất đau đầu hả? " -
- " Haha Mạnh đệ nói chí phải, quả thật đời người ngắn ngủi, chúng ta vẫn nên bỏ chút thời gian mà tận hưởng hết thú vui cuộc sống chứ nếu không sau này có muốn cũng không còn cơ hội đó nữa " - Một người mặc cẩm phục màu đen có thêu họa tiết ngôi sao năm cánh đang từng bước đi xuống bậc thang, nhìn tướng mạo người này rất anh tuấn nhưng trong đôi mắt lại chứa sự hiểm ác. Mà giờ đây đôi mắt rắn đó lại đang cong thành dáng vẻ tươi cười đầy vui vẻ, khiến cho người ta có cảm giác ớn lạnh.
Thấy có người đến, Tuân Du lạnh nhạt hừ một tiếng, nghiêng đầu sang chỗ khác. Tào Tháo lại cười vô cùng xán lạn nghênh đón: - " Trịnh huynh thật hiểu ý đệ, nếu đã được sống thì nên hưởng thụ một phen, bằng không sau này có nghĩ tới cũng không thể nữa. Trịnh huynh có cùng suy nghĩ với đệ như vậy thật là tốt, tiểu đệ nghe nói ở Bắc phố mới tuyển thêm nhiều người mới, đàn ca múa tất cả đều cực kỳ thành thạo. Trịnh huynh có muốn đi xem cùng tiểu đệ không? "
- "Ta xin nhận phần ý tốt này của Mạnh đệ nhưng hiện tại trên người Quý Tâm ta còn đang mang trọng trách mà hoàng thượng đích thân giao cho vì thế nên chưa thể đi vui đùa cùng đệ được. Hẹn khi khác ta trở về góp vui." - Trịnh Gia Dĩnh nói xong liền chắp tay hướng về phía Tào Tháo, Tuân Du. Sau đó hắn nắm lây dây cương ngựa do người hầu vừa mang tới, bật người lên ngựa phóng đi.
Mãi đến tận khi Trịnh Gia Dĩnh biến mất khỏi tầm mắt, Tào Tháo mới thu lại nụ cười trên mặt, trầm ngâm một hồi rồi nhìn Tuân Du nói:" Xem ra ta cần phải đi một chuyến đến sông Dĩnh Hà, chuyện còn lại ta đều nhờ cả vào ngươi Công Đạt, cũng đến lúc đem ra những người được huấn luyện ở Thiên Tự Doanh rồi. Công Đạt, thời gian này tính mạng của ta chính thức được giao vào trong tay ngươi " -
Tuân Du giật mình nhìn Tào Tháo, kinh ngạc nói: " Mạnh Đức chẳng lẽ ngươi muốn đến đó mang yêu tinh kia đi trốn?. Tuyệt đối không được, đây là phản bội lại lời sư môn, tội rất nặng, Mạnh Đức ngươi... "
- " Sư môn? Hừ, ngươi không cảm thấy đám người giả nhân giả nghĩa kia bắt đầu quản quá rộng sao?. Trước kia là vì dân chúng, ta có thể im lặng nhắm một mắt nhưng bây giờ.... Công Đạt, ngươi đừng quên ngươi là người của ai ". Tào Tháo thay đổi nét mặt. Khí thế lạnh lùng uy nghiêm làm Tuân Du đứng hình, trong chốc lát như người câm, cái gì cũng không dám nói ra.
- " Ta biết " - Lần này là do hắn bất cẩn rồi, người này những năm qua ngụy trang quá mức thành công, khiến hắn thật sự quên mất người trước mắt này trước kia đã làm những việc gì.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Trong bóng tối vô tận xuất hiện một tia ánh sáng, tia ánh sáng này ngày càng lan rộng ra, dần dần chiếu sáng toàn bộ thế giới.
Thân thể đau quá, mình.... Đây là đâu? Đúng rồi chúa tể đưa ra nhiệm vụ giết chết Dumbledore, sau đó nhìn thấy Potter ẩn núp ở đó, sau đó... Draco đột nhiên chấn động, hoàn toàn tỉnh táo.
- " Thần mặt trời, chính là thần mặt trời đó "
- " Cứu lấy chúng ta đi, chúng ta bị áp bức " -
- " Trời cao thương hại bách tính, thương hại đại hán đi " -
Thanh âm ồn ào như sóng biển ập tới, trước mắt là vô số người mặc áo giáp dính đầy máu tươi đang quỳ lạy, xung quanh đầu người chất đống, xác người rải rác khắp nơi.
Đang xảy ra chuyện gì? Nơi này là nơi nào?
Draco cảnh giác nắm chặt đũa phép, cau mày nhìn về phía đám người kì quái【Các ngươi là ai? Nơi này là nơi nào? Chúa Tể Hắc ám đâu? Đội tử thần thực tử đâu? 】 Nơi này trông rất giống chiến trường, những người kia quỳ lạy như vậy chẳng lẽ là đang chúc mừng chúa tể đã thắng lợi?, Dumbledore đã chết rồi sao? Nếu như vậy Potter đâu? Thân là Cứu Thế Chủ chẳng lẽ hắn đã...
[ Vì Draco là người Anh, không biết tiếng Trung Quốc, ngôn ngữ Draco nói khi xuyên đến đây vẫn chính là Tiếng Anh nên để 【】]
Draco lắc đầu, đánh văng suy nghĩ của mình, Potter chính là Cứu Thể Chủ được người người yêu quý, bản thân cậu thì lại là tử thần thực tử bị người người ghét bỏ. Vậy nên cậu cần gì phải quan tâm Cứu Thế Chủ sống chết ra sao. Hơn nữa những người trước mắt này có tóc đen, mắt đen. Trong hiểu biết của cậu về Chúa Tể hắc ám người không có thuộc hạ nào trông như vậy cả.
- " Thần nói chuyện, Thần nói chuyện " -
- " Nhất định là thần đang đọc thần chú giúp chúng ta, ngôn ngữ kia chắc chắn là ngôn ngữ riêng của thần linh. " -
- " Thần mặt trời vạn tuế, thần mặt trời vạn tuế " -
Đám người đang quỳ đột nhiên đồng loạt hô lên, đá nh thức Draco đang mãi suy nghĩ. Đây là đang xảy ra chuyện gì? Draco nghi hoặc nhìn đám người khóc lóc reo hò vui sướng.
" Phần phật " Quân khởi nghĩa lẫn quân Hán đột nhiên đồng loạt đứng lên, tư thế nghiêm túc đứng thẳng, động tác cực kì chỉnh tề. Bởi vì nơi này vừa mới xảy ra một trận máu đổ đầu rơi nên khi những người này vừa đứng lên thì trong không khí liền tràn ngập mùi máu tanh.
Mùi máu tanh xông thẳng lên mũi khiến tim Draco như ngừng đập, cậu căng thẳng nhìn binh lính đang vây quanh, tay nắm chặt đũa phép. Không phải trước giờ cậu chưa từng trải qua chiến tranh nhưng loại chiến tranh chết chóc vô cùng " sạch sẽ " ở thế giới pháp thuật làm sao so được với loại chiến tranh dã man tàn nhẫn ở đây. Mùi máu tanh và sát khí tỏa ra trên người của những người kia khiến đầu óc Draco trống rỗng.
Draco theo bản năng hô lên " Độn Thổ ". Sau đó cơ thể cậu biến mất trong không khí, Draco thở phào nhẹ nhỏm khi cảm nhận được sự quen thuộc từ câu thần chú. Nhưng một giây sau, cậu liền gào to lên hủy bỏ sạch hình tượng quý tộc cậu cố gắng duy trì mười mấy năm.
Không có thế giới pháp thuật mà cậu quen thuộc, trước mắt cậu vẫn là chiến trường đẫm máu lúc nãy, không khí đậm mùi máu tanh, xa xa là những xác chết bị chém lòi rõ xương trắng, mặt đất rải rác những bộ phận cơ thể con người.
Dạ dày không ngừng nhộn nhạo, cơ thể vẫn còn chấn động vì mới dùng Độn Thổ. Draco kiên cường kìm nén cơn buồn nôn nói 【Ta chính là con trai độc nhất của gia tộc Malfoy ở Anh Quốc. Ai là chỉ huy ở đây? Ta muốn gặp chỉ huy】
Bởi vì cậu đột nhiên biến mất lại đột nhiên xuất hiện khiến binh lính vô cùng hoảng sợ.
- " Vừa rồi chắc chắn là thần chú, thần mặt trời vạn tuế " -
Không biết là người nào dẫn đầu hô lên, tất cả binh lính ném đi vũ khí trong tay, một lần nữa quỳ xuống với vẻ mặt vô cùng hưng phấn.
- " Vạn tuế "- Tiếng hò hét ầm ầm vang vọng khắp đất trời.
Mặc dù vẫn chưa tiếp thu được hoàn cảnh thế nhưng sự tôn trọng và phấn khích vô cùng chân thật của những người kia giúp Draco có thể bớt sợ chiến trường đẫm máu. Không đợi Draco kịp nói gì, những người đang quỳ đột nhiên tản ra hai bên, chừa ra một khoảng rộng đủ cho ngựa đi qua. Draco nhìn thấy hai người ăn mặc vô cùng kì quái. Tóc đen, mắt đen cưỡi ngựa đi tới
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.