Chương trước
Chương sau
" Tạch, cộc,cộc.... " Tiếng vó ngựa dẫm trên đất không ngừng vang, xen lẫn trong tiếng vó ngựa là tiếng hét cẩn thận của mọi người. Đã hai ngày nay, liên tục có tiếng ngựa chạy vang làm xáo trộn bình yên của nơi này.

Draco cầm tách trà lên, có chút bực bội uống liền mấy hớp. Nếu như không phải hoàn cảnh không cho phép thì cậu đã phi xuống dưới đó thả mấy cái phép cho đỡ ồn rồi.

Cậu với Tào Tháo vừa trà trộn được vào đây, dự định chỉ nghỉ ngơi một chốc rồi lại lên đường nhưng không rõ chuyện gì xảy ra mà hắn lại đổi ý, quyết định lưu lại nơi này.

Trước khi vào đây, để không kéo theo phiền phức thì Tào Tháo đã yêu cầu cậu phải giả trang thành nữ, tuy cậu nghe không hiểu ý của hắn nhưng khi nhìn thấy đồ Tào Tháo lấy ra thì cậu không hiểu cũng phải hiểu.

Nhắc tới Tào Tháo, Draco liền quay sang nhìn hắn, vẫn là cái dáng vẻ bình tĩnh lãnh đạm đáng ghét ấy.

Cậu vẫn chưa thể hiểu hết được người này, khi thì luôn cười nói tính tình rất tốt như Dumbledore nhưng khi hắn lạnh lùng thì lại còn tệ hơn cả Chúa Tể Hắc Ám.Bất ngờ một tiếng ngựa hí vang đã dừng mạch suy nghĩ của Draco.

" Tất cả nghe đây, thành này vừa xảy ra một vụ giết người. Lý Huyện Lệnh đã bị thích khách ám sát, để tiện cho việc điều tra và bắt giữ thì bắt đầu từ hôm nay toàn thành sẽ thi hành lệnh phong tỏa cùng lệnh giới nghiêm. Bất kỳ ai đi lại vào ban đêm hoặc tự ý rời khỏi thành đều sẽ bị coi thành thích khách, trực tiếp giết " - Kỵ binh chạy vòng vòng trên phố ban hành luật lệnh, kẻ đó đã chạy qua chạy lại mấy vòng như vậy và gã làm như không thấy người dân cứ vô tư phi ngựa làm họ ngã, biến tình cảnh thành một mớ hỗn loạn.



Draco đội nón có mành che màu hồng, đứng sau lưng Tào Tháo quan sát tình cảnh dưới lầu, cậu chỉ vào đám binh lính hỏi 【 Có chuyện gì vậy? 】 Không lẽ liên quan tới cậu hả

Không phải cậu sợ mà là lẩn trốn quá lâu khiến cậu sinh ra tính cẩn trọng

Tào Tháo cau mày lắc đầu ra hiệu cho Draco yên tâm. Qua mấy ngày được trải nghiệm bản lĩnh của Tào Tháo, Draco cuối cùng cũng hoàn toàn tin tưởng hắn, nếu như không có hắn thì cậu đã chết đói ven đường rồi. Nên giờ hắn nói không sao thì chính là không sao.

Tâm trạng được thả lỏng khiến Draco càng chán ghét dáng vẻ hiện tại của bản thân, cậu chỉ vào nón và quần áo trên người hỏi " Khi nào thì ta mới có thể cởi bỏ được những thứ lộn xộn này vậy? "

Tào Tháo nhìn váy dài thêu sen hồng của Draco nhịn cười, lắc đầu nói " Hiện tại nơi này đang hỗn loạn, để không thu hút sự chú ý của đám người kia, ngươi tốt nhất vẫn nên mặc nó đi "

Trong lúc hai người nói chuyện, tên kỵ binh dưới lầu vẫn đang vừa hét vừa phun nước miếng. Cả thành không còn ai chỉ còn tiếng hét của gã

Đúng lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng hét to, hai người cũng dời sự chú ý xuống lầu

Không hiểu vì sao có một đứa nhỏ của gia đình nào đó còn ở lại trên phố không chịu rời đi, tên kỵ binh thấy thế thì phi tới xông thẳng về phía đứa nhỏ, nếu để bị ngựa dẫm phải thì đứa nhỏ đó nhất định sẽ chết!

Draco quay sang nhìn Tào Tháo, mặc dù người đàn ông này đồng cảm với những người khổ sở nhưng cậu chưa từng thấy hắn đưa tay giúp đỡ họ nên Draco vẫn nghĩ lần này chắc sẽ giống như mấy lần trước.

Nhưng cậu lại không ngờ hắn lại nhảy từ tầng hai xuống, nhanh nhẹn ôm lấy đứa nhỏ tránh thoát khỏi vó ngựa

Hành động này của Tào Tháo khiến Draco kinh ngạc, cậu vốn tưởng rằng hắn chứng kiến quá nhiều nên đã sớm vô cảm. Suy cho cùng Tào Tháo cũng là con người chứ không phải thần thánh, hắn không thể vươn tay cứu hết được những người đau khổ.

'Không thể nào! Không lẽ người này nhận ra lương tâm, muốn làm người tốt? Chuyện đùa này không vui chút nào'. Draco đứng khoanh tay dựa vào cửa, cậu vô cùng xa lạ dáng vẻ này của Tào Tháo, cậu cười khẩy ' Người đàn ông luôn làm việc phải có mục đích này. Rốt cuộc hắn tính làm gì đây?'

Tên kỵ binh nhổ nước miếng, dùng roi quất tới Tào Tháo nhưng Tào Tháo nhanh nhẹn tránh được, gã khinh thường nói " Lần sau đi đứng thì chú ý hơn đi " Nói xong gã quất ngựa chạy đi

Nhìn bóng tên kỵ binh khuất dần, Tào Tháo mới buông đứa nhỏ trong ngực ra nhưng không ngờ đứa nhỏ lại ôm chặt lấy hắn không buông. Tào Tháo nhìn xuống, phát hiện đứa nhỏ không ngừng run rẩy, tay chân vì sợ mà cứng ngắc nhưng đôi mắt trong veo của nó lại không có một sự sợ hãi hay cảm kích ơn cứu mạng của hắn, đôi mắt ấy bình tĩnh một cách kỳ lạ.

Tào Tháo nhìn kỹ hơn khuôn mặt của đứa nhỏ trong ngực, khuôn mặt dễ thương, mày mắt lanh lợi, đặc biệt là đôi mắt trong veo như dòng suối mát kia, khiến người ta nhìn vào liền có cảm giác vô cùng thoải mái.

'Sau này lớn lên, đứa trẻ chắc chắn sẽ trở thành một nam nhân phi thường!'

Tào Tháo vuốt nhẹ lưng đứa nhỏ, dịu giọng nói " Cháu là con cháu nhà ai? Nhà ở đâu? Ta đưa cháu về nhé? "

" Tôi không có sợ, chỉ là lạnh nên cơ thể hơi cứng chút thôi! "

"......"

Không biết có phải nhầm không nhưng hắn cảm thấy trong câu nói này chứa sự khinh thường

" Vậy ngươi mau trở về sưởi ấm cho cái cơ thể cứng ngắc của mình đi " Nếu như đây là truyện tranh thì giờ đây khuôn mặt Tào Tháo chắc chắc sẽ được miêu tả là " khuôn mặt đầy hắc tuyến "

Tào Tháo khom người muốn thả đứa nhỏ xuống nhưng ai ngờ nó còn ôm chặt hơn. Tào Tháo bất đất dĩ hỏi " Giờ ngươi muốn thế nào? "

Đứa nhỏ khinh thường nói " Ngươi bị làm sao vậy hả? Ngu ngốc thật đấy! Ta đã nói là cơ thể ta cứng ngắc, ngươi sao lại muốn bỏ ta ở nơi này vậy? Đã giúp thì phải giúp cho tới chứ, ngươi phải chịu trách nhiệm với ta "

( Tác giả: Tào Tháo: Cuối cùng cũng gặp được người có da mặt dày hơi ta*)

" Đi theo ta rất nguy hiểm, nếu ngươi không sợ thì cứ theo " - Tào Tháo vuốt tóc đứa nhỏ nói

" Ta không phải trẻ nhỏ, ta tên Quách Gia, đã mười hai tuổi rồi " Quách Gia nghiến răng nghiến lợi nói. Cái vấn đề chiều cao này lúc nào cũng là vấn đề đau đầu nhất, bởi vì nghèo không đủ ăn nên không thể phát triển được, lúc nào cũng bị lầm thành mấy đứa nhóc bảy tám tuổi

Tào Tháo kinh ngạc nhướng mày, sau đó cười lớn nói: " Thì ra là đã mười hai tuổi nhưng trẻ nhỏ thì chính là trẻ nhỏ, răng còn chưa mọc đủ đừng cố bắt chước thói hư tật sau của người lớn "

" Hừ---- răng của ngươi cũng chắc thật đấy " Bởi vì tức giận nên Quách Gia đã cắn vào tay Tào Tháo, làm hắn nhíu mày. Vì quá bất ngờ nên Tào Tháo chưa kịp thu hồi lại khuôn mặt tươi cười, bị cắn đau nên mặt hắn nhăn nhó lại thành một biểu cảm kỳ lạ.

" Thật xấu " Quách Gia khinh thường nói

Draco đang dựa vào cửa sổ trên lầu nhìn chăm chú xuống dưới, cậu nhíu mày. Cậu không hiểu tiếng Trung nên cũng không rõ hai người dưới kia đang nói cái gì, cậu rất thắc mắc vì sao Tào Tháo cứu đứa nhỏ kia xong cũng không trở lên, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì? Nhưng nhìn Tào Tháo cười nói vui vẻ thế kia thì chắc cũng không có gì

Draco cảm thấy không có việc gì nên quay người vào trong, đúng lúc Tào Tháo vừa ôm Quách Gia đi vào.

Nhìn thấy Draco, Quách Gia vừa bực bội vừa khó hiểu, một lúc sau không nhịn được mới hỏi Tào Tháo " Này! Ngươi thích nam nhân hả? "

Cậu không biết đứa nhỏ này đang nói gì nhưng nhìn biểu cảm trên mặt nhóc đó làm cậu thấy khó chịu, vì không thể so đo với một đứa nhóc còn hôi sữa nên Draco đành nhắm mắt làm ngơ, cậu lại nhìn Tào Tháo, hy vọng kiếm được lời giải thích trên mặt hắn.

Tào Tháo kinh ngạc nhìn Quách Gia, không phải kinh ngạc vì lời nói của nó mà kinh ngạc vì Quách Gia vừa nhìn đã có thể nhận ra được Draco là nam nhân, Tào Tháo hứng thú hỏi " Ngươi nói gì vậy? "

Quách Gia nghiên đầu nhìn Draco " Vợ của ngươi là một nam nhân. Ta biết ngươi thắc mắc vì sao ta có thể nhìn ra, vì dù cho ngươi có cố ăn mặc giống đến như thế nào thì giữa nam và nữ vẫn có sự khác biệt. Nam nhân khi đi đứng luôn có một sự hùng hổ tự tin còn nữ nhân khi đi đứng thì lại có sự nhẹ nhàng thanh lịch. Có một vài động tác nhỏ không bắt mắt nhưng nếu như ngươi chịu để ý kỹ thì liền sẽ nhận ra được giới tính của đối phương "

Tào Tháo xoa đầu Quách Gia, nói " Đứa nhỏ này, ngươi thật thông minh! "

Quách Gia tức giận hất tay Tào Tháo " Ai cũng nói là ta đã lớn rồi, tên tự của ta là Phụng Hiếu, ta cho phép ngươi gọi ta bằng tên "

" Haha, được rồi, Phụng Hiếu tiên sinh, cảm ơn ngài đã để Tào Tháo được mở mang tầm mắt haha " Ý tứ đùa cợt trong lời nói rất rõ ràng, Quách Gia bĩu môi lười cùng hắn đôi co

Draco nhìn màn đối thoại của một lớn một nhỏ, cậu không hiểu họ nói gì nhưng cậu thấy rõ tâm trạng của Tào Tháo đang dần tốt lên. Vì vậy Draco không bỏ được tò mò, hỏi 【 Sao tên nhóc này lại lên đây? 】

Cậu vừa dứt câu, không ngờ Quách Gia lại tức giận hét lên" Đã nói với ngươi là ta không phải con nít mà "

"!!!!! "

Draco kinh ngạc lui về sau, cậu nghe hiểu được lời Quách Gia nói!!!! Đây là kỹ năng gì vậy?

Không. Không phải, vừa rồi đứa nhỏ này nghe hiểu được lời cậu nói.....

" Không đúng! ngươi đang nói ngôn ngữ kỳ quái, ngươi...! " Quách Gia nghĩ tới điều gì đó, chỉ vào Draco nói " Ngươi chính là tên yêu tinh đang bị truy nã! "
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.