Hogwarts đã bình yên như trước đây, chuyện Voldemort rơi đài tuy đã trôi qua khá lâu rồi, nhưng đề tài này vẫn được đám học trò lấy ra thảo luận. Trên cơ bản, Harry trừ bỏ đi học cùng học trò Slytherin, thời gian còn lại đều là ở dưới sự săn sóc của Snape, mà đám rắn nhỏ bởi vì sợ hãi sự uy nghiêm của Snape, nên không hề làm khó Harry, đương nhiên cũng không ai dám làm như thế. Cho nên điều khiến cho Harry buồn rầu chính là đến hiện tại cậu vẫn chả có bạn bè gì.
"Bà Pomfrey, con nghĩ con có thể xuất viện rồi, dù sao cũng không có việc gì..."
"Không! Trò phải có tự giác chứ, với thân thể trò hiện nay còn biện bạch cái gì hử, thật là, vậy mà trò cũng dám ưỡn bụng chạy băng băng như thế!" Bà Pomfrey giận dữ quở mắng đến nỗi làm Harry đỏ bừng cả mặt.
Harry kỳ thật rất oan ức, hôm trước chỉ vì muốn theo sát bước chân của Snape, sao biết được tốc độ của anh ấy lại nhanh như vậy, mình đành phải chạy chậm theo, chỉ là bụng đột nhiên đau đớn làm cậu té xỉu, ký ức cuối cùng chính là vẻ mặt sốt ruột của người đàn ông.
"Dạ, con biết sai rồi." Harry e sợ sự uy nghiêm của bà Pomfrey nên không dám giải thích nhiều.
"Trò nên biết, còn hơn một tháng nữa là sinh rồi, hiện tại thân thể của trò tự cải tạo vài chỗ, đây là thời điểm quan trọng nhất." Harry ngượng ngùng đồng ý, hai tháng này cậu cũng xấu hổ mà phát hiện ra cái địa phương đáng thẹn kia phát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-yeu-anh-da-thanh-thien-tinh/1360135/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.