Chương 62: Trước cơn bão.
Edit: Huyết Mạc Hoàng.
Mộng cảnh hỗn độn.
Đầy màu sắc, tiếng ồn như khi đám quỷ con Hogwart tan học, cả đống quỷ lùn đang nhảy múa trong đầu anh.
"Severus, tỉnh tỉnh." anh nghe thấy một giọng nói quen thuộc. Một bà già nào đó đang lải nhải.
Anh mở to mắt.
Màu sắc của trần bệnh thất vẫn trắng lóa mắt như anh quen thuộc từ mười năm trước, hồi đó nhóm đạo tặc cũng không ít lần cho anh vào bệnh thất nằm.
Anh thử cử động thân thể, cảm thấy đầu óc hỗn độn dần khôi phục lại tỉnh táo.
"Severus, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi." Bà Pomfrey đứng cạnh giường, vui vẻ nói "Harry trông cậu suốt một đêm làm tôi cứ lo trò ấy bị anh em Carrow phát hiện, may mà hai kẻ đó chưa bao giờ đến bệnh thất."
"Har...ry." Mãi một lúc lâu, Snape mới tìm ra được cái tên này trong đầu mình.
Anh thấy hoảng hốt, cảm giác dường như sự tỉnh táo lúc nãy đã biến mất.
"Bà nói Harry Potter?" giọng nói của anh mơ hồ và nhẹ nhàng, hoàn toàn không phải giọng điệu đầy uy hiếp như bình thường.
"Đúng vậy, không phải Harry này thì còn Harry khác sao?" Pomfrey dùng ánh mắt như thấy được một thứ gì đó kỳ quái mà nhìn Snape "Severus, cậu không sao chứ." bà hỏi.
"Không, tôi không sao." Snape kéo áo chùng đen ngồi dậy trên giường: "Tôi muốn nói chuyện với Harry, được chứ?"
Có lẽ vì giọng nói và ngữ khí của Snape thật sự quá lễ phép nên khiến bà Pomfrey hoảng sợ: "A được, tất nhiên là được."
Snape thấy bà Pomfrey đi ra ngoài,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-truy-duoi/1305958/quyen-2-chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.