Chương trước
Chương sau
01.

Tình cảm của tôi dành cho Gellert sợ rằng không chỉ dăm ba câu là có thể nói rõ, hoặc có thể nói, cho dù cho tôi thêm thời gian, bản thân tôi cũng không cách nào giải thích.

Nên dùng từ nào để miêu tả mùa hè năm đó? Có đôi khi, tôi thường cố suy nghĩ.

Sau đó, tôi liền phát hiện, sức mạnh của ngôn ngữ trở nên vô lực nhạt nhẽo như vậy, dường như tất cả từ ngữ hoa mỹ trên thế giới đều khó có thể miêu tả chính xác tình cảm tối phức tạp trong lòng tôi.

Thứ duy nhất tôi cảm nhận được chính là, tất cả tự do tùy hứng trong suốt cuộc đời tôi đều tiêu hết trong mùa hè năm ấy.

02.

Có thể, tôi vĩnh viễn cũng không quên được buổi chiều ngày đó, tôi vừa ngậm một cây kem chanh vừa đọc sách trong phòng, ngay lúc đó có người gõ vang cánh cửa nhà tôi. Tôi mở cửa, nhìn thấy cảnh tượng xinh đẹp nhất mà tôi từng được chứng kiến. Một thiếu niên tóc vàng đứng ngược ánh mặt trời ngoài ngưỡng cửa, nụ cười cũng rực rỡ như ánh nắng ngoài trời, thần thái phi dương. Trên người anh, mùi cỏ thoang thoảng tỏa ra quanh tôi.

“Tôi tên là Gellert. Grindelwald, là cháu trai của bà Bathilda, cậu là Albus sao?”

Que kem chanh tôi ngậm rớt xuống đất.

03.

Chúng ta nhanh chóng thân với nhau, thường ngồi dưới tàng cây ngô đồng to lớn tán gẫu bàn luận.

Anh nói, tập hợp đủ ba bảo bối tử thần thì sẽ có được sức mạnh, có thể sáng tạo thế giới hoàn mỹ trong cảm nhận của chúng tôi.

Anh nói, chúng ta nên vì lợi ích vĩ đại nhất mà phấn đấu.

Anh nói, Al à, chỉ có cậu hiểu được tôi thôi.

Tôi thưởng thức tự đáy lòng vì sự kinh thải tuyệt diễm (“kinh thải tuyệt diễm” [惊采绝艳] là một thành ngữ cổ đại nhằm miêu tả người tài hoa đến kinh ngạc, lời lẽ diễm lệ.) của anh, khi đó, tôi cảm thấy có thể toàn bộ thế giới chỉ có chúng tôi mới có thể hiểu được suy nghĩ của nhau. Vì thế, chúng ta ước hẹn cùng nhau đi xa, tìm kiếm Bảo Bối Tử Thần.

Thông hiểu lẫn nhau, cũng không gì hơn việc này.

Anh thích gối lên đùi tôi đọc sách, tôi thích lấy tay uốn tròn những sợi tóc rực rỡ như ánh mặt trời của anh. Hương cỏ tỏa khắp người chúng tôi, một mùa hè vui sướng đến lạ thường.

Lúc ấy, tôi đột nhiên cảm thấy, nếu ngày cứ trôi qua như vậy thì thật tuyệt. Không cần suy nghĩ về người cha vừa mất, không cần suy nghĩ về Ariana luôn cần chăm sóc.

Ngày qua ngày, cứ như cảnh mộng không thật sự tồn tại.

Thế nhưng, vì là giấc mộng, nên sẽ có một ngày bừng tỉnh.

Mà ngày đó, lại đến nhanh như vậy, cả một mùa hè cũng không thể trôi hết.

Ánh chớp xanh quá mức chói lòa, chói đến khi tôi nhìn thấy Ariana ngã xuống, trong phút chốc bóng tối bao trùm trước mắt.

04.

Sau đó, anh ra đi. Vì thế, tôi một mình.

Rốt cục tôi lần nữa bắt đầu phát triển theo hướng như mọi người kỳ vọng, thu hồi toàn bộ tùy hứng của tôi. Tôi chủ trì tang lễ, nuôi sống em trai, xin làm Giáo sư Hogwarts, vĩnh viễn mang vẻ mặt tươi cười, đem tất cả tinh lực đặt trên nghề dạy học này.

Tôi nghĩ, như vậy là tốt rồi, như vậy có thể quên tất cả kí ức của mùa hè đó.

Thế nhưng, vì sao ngay lúc tôi sắp quên được thiếu niên tóc vàng kia, lại làm tôi gặp lại lần nữa?

Bọn họ nói Gellert Grindelwald trở thành phù thủy hắc ám của Đức, có người thậm chí lấy “Ma Vương” để gọi anh. Bọn họ nói Gellert Grindelwald đã gây ra chiến tranh ở Châu Âu, mọi người đều cảm thấy bất an. Bọn họ nói thậm chí Gellert Grindelwald còn liên kết với thủ lĩnh Hitler của chế độ độc tài phát xít dự định thống trị thế giới.

Tôi cười trừ, thiếu niên tóc vàng thần thái phi dương kia, tinh linh trên người phảng phất có ánh mặt trời cùng mùi cỏ thơm kia, làm sao có thể là Ma Vương chứ?

05.

Nhưng mà, khi tôi nhìn thấy sự thật tàn khóc trên mặt báo, tôi im lặng. Hóa ra, khi mùa hè kia kết thúc, Gellert đã thay đổi nhiều như vậy. Tôi nhìn thanh niên tóc vàng điều khiển cả đất nước trên tấm ảnh, vẫn tuấn mỹ như trước, chỉ là, càng làm tôi cảm thấy xa lạ.

Dường như thiếu niên tóc vàng thường cười nói với tôi “Al à, đồ ngọt ăn nhiều sẽ sâu răng đó” kia chỉ tồn tại trong trí nhớ của bản thân tôi.

Đêm đó, tôi trắng đêm không ngủ.

Mọi người nói, Dumbledore, ngài phải quyết đấu với Grindelwald.

Tôi từ chối.

Cho dù, Gellert đã thay đổi nhiều như thế, tôi cũng tuyệt không xung đột với anh. Tôi… làm không được.

Thế nhưng, miệng đời đáng sợ, thẳng đến khi tôi không còn biện pháp từ chối, tôi rốt cục hiểu ra, đã đến lúc gặp mặt.

06.

Anh hình như thay đổi rất nhiều, lại có vẻ cái gì cũng không thay đổi.

Ánh mắt anh nhìn tôi, đã thâm trầm như biển cả.

Gellert…

Tôi gần như không nhịn được gọi ra. Lý trí ra lệnh tôi dừng tiếng gọi sắp sửa thốt ra, tôi nhìn anh, nhẹ nhàng gật đầu. Merlin biết, tôi đã dùng Bế Quan Bí Thuật mới dám bình tĩnh nhìn thẳng vào anh như vậy.

Chỉ trong giây phút gặp lại anh, tôi mới phát hiện hóa ra tình yêu tôi dành cho anh chưa bao giờ biến mất.

Như vậy, để tôi tùy hứng một lần nữa được không? Để tôi thua trận quyết đấu này, một mình kết thúc đi.

Tôi tin tưởng, cho dù người đời có nói Gellert là Ma Vương, nhưng bản tính của anh tuyệt không tà ác, nhất định anh có thể sáng tạo ra một thế giới tốt đẹp, giống như lý tưởng của anh lúc trước.

Tôi kiên định như vậy mà tin tưởng.

Vì thế, tôi phóng ra bùa giải giới đơn giản nhất, khi Gellert đánh trả, tôi có thể làm bộ như thua cuộc.

Nhưng mà, tôi không ngờ chính là, Gellert lại không chống cự.

Tôi cứng ngắc nhìn cây đũa phép bách chiến bách thắng bay vào lòng bàn tay, cả người lạnh như băng.

Vì cái gì? Vì cái gì phải làm như vậy?

Tôi nhìn vào Gellert, lại phát hiện anh mỉm cười rực rỡ bị người khác lôi xuống đài quyết đấu, bị pháp thuật giam cầm lại.

Mọi người hoan hô nhảy nhót, chúc mừng tôi đã đánh bại phù thủy hắc ám, cứu vớt Anh quốc.

Mà tôi, chỉ có thể cả người cứng ngắc nhìn anh bị đưa vào Nurmengard, ngục giam phù thủy.

Merlin a… Tôi đã làm gì thế này?

07.

Anh vào Nurmengard. Tôi ở lại Hogwarts.

Thật sự châm chọc quá.

Làm sao tôi chịu được Gellert ở Nurmengard một mình cô độc mà sống, mà tôi đây lại thoải mái làm Hiệu trưởng Hogwarts?

Lúc rửa mặt, tôi nhìn gương mặt không chút dấu vết của năm tháng trong gương, sự căm tức đột nhiên dâng trào, tôi đánh vỡ nát chiếc gương. Tôi không có cách nào nhìn mình sống quá tốt, như vậy sẽ không ngừng làm tôi nhớ tới người bị bẻ gẫy đôi cánh trong Nurmengard kia.

Sau đó, khi tóc tôi trắng xóa, trở thành phù thủy chính nghĩa vĩ đại trong mắt người đời, tôi lại đột nhiên hiểu được, khoảng cách giữa tôi và anh càng ngày càng xa.

Chuyện Ariana không thể tiêu tan trong tôi, mà anh, lại vì tôi mà bị đẩy vào ngục tù. Bế tắt như nhau, không thể giãy giụa. Có lẽ gút mắc giữa chúng ta, đến chết cũng không thể tháo gỡ.

08.

Ngày bốn tháng bảy, là kỉ niệm năm mươi năm ngày chúng ta gặp mặt, tôi đến Nurmengard. Người sống trên đỉnh Lâu đài màu xám cao cao  kia là anh sao?

Tôi không dám gặp anh, đành phải tìm một chỗ ngồi hẻo lánh dưới đất, dựa vào bức tường, như vậy có lẽ sát lại gần anh thêm một ít.

Hồ Alps đối diện vẫn xinh đẹp như trước, ánh tà dương chiếu xuống, lượn quanh mặt hồ thiên nga trắng noãn, bất giác, cũng làm người ta bắt đầu đau thương.

Có phải anh cũng ngồi như vậy giống tôi không?

Nếu anh ngồi trên kia, chắc ngày nào cũng thấy phải không. Thế nhưng, tôi không thể cùng anh ngắm nhìn cảnh sắc này.

Thẳng đến hoàng hôn bao trùm, sắc trời dần tối sầm, tôi vẫn dựa vào tường ngồi dưới đất.

Vách tường Nurmengard tại sao lại lạnh như thế?

Buổi tối tại sao lại im lặng đến thế?

Anh bị nhốt trong này, có hận tôi lắm không?

Tôi nghĩ một đêm, nghĩ đến khi mặt trời xuất hiện phía chân trời, mới phát hiện hai chân đã hoàn toàn tê rần.

09.

Ngày đó đọc thơ của Tagore, lúc đọc được câu “Ta sát mất khổ tâm ta cũng không nhìn thấy chân ngã”, mắt đột nhiên cay xè, làm ướt cả trang giấy.

Tôi nhốt thân thể của anh, ngươi nhốt toàn bộ của tôi.

Anh trốn không ra, tôi cũng không cách nào thoát khỏi.

10.

Về sau, trong trí nhớ của Harry, tôi thấy được một cảnh tượng làm tôi không thể quên được.

Nếu, lịch sử không thay đổi, anh sẽ bị Voldemort giết chết trong nhà tù nhỏ bé, u ám đó sao? Anh là Gellert Grindelwald mà, tại sao anh không phản kháng?

Harry nói, là vì anh đã mất đi động lực để sống, Harry nói đến chết anh cũng muốn bảo vệ ngôi mộ của tôi, không để nó bị khinh nhờn.

A, Gellert…

Anh thâm tình đến vậy, bảo tôi dùng cái gì để báo đáp đây?

Nếu linh hồn pháp sư có thể luân hồi, nếu chúng ta còn có thể gặp nhau lần nữa, chúng ta bắt đầu lại từ đầu đi.

Mà chuyện tới nước này, đã là không thể vãn hồi.

II. Severus. Snape

01.

Cũng là một người mà tôi mắc nợ.

Không có cách nào, cuộc chiến này đã đến trạng thái giằng co, Hội Phượng Hoàng thương vong quá lớn, tôi phải làm chút gì đó.

Lúc này Severus đã tới.

Thẳng thắn mà nói, khi cậu ta vẻ mặt hèn mọn khẩn cầu tôi cứu Lily, tôi thật sự có chút khinh thường.

Theo đuổi sức mạnh không sai, nhưng vì theo đuổi sức mạnh mà gia nhập Tử Thần Thực Tử còn giết người, đó không phải chính nghĩa. Huống chi, lời tiên đoán đã bị Voldemort biết, toàn bộ cũng vì Snape tiết lộ thôi, nếu cậu ta không nói cho Voldemort, Lily và James làm sao lại lâm vào nguy hiểm có thể bị Voldemort sát hại? Con người như cậu ta, có tư cách gì đến yêu cầu tôi cứu Lily chứ.

Thế nhưng, khi nhìn ánh mắt đen thuần túy của thanh niên này, tôi thầm thở dài.

Có lẽ… Severus Snape, người này còn chưa hỏng mất.

“Vậy anh đền ơn tôi cái gì đây, Severus?” Tôi lạnh lùng nói.

“Đền… đền ơn?” Severus cứng họng nhìn tôi, dường như không ngờ phù thủy chính nghĩa nổi tiếng thiện lương cũng đòi đền ơn, nhưng thật lâu sau, cậu ấy nói, “Anything.”

Vì thế, tôi lợi dụng tình yêu của cậu ấy dành cho Lily để cậu cam tâm tình nguyện trở thành gián điệp hai mang, sau đó, lại lợi dụng tình yêu đó bắt cậu cam tâm tình nguyện bảo vệ Harry.

Tôi biết tôi làm như vậy gần như là lợi dụng triệt để từng tấc giá trị của cậu ta, nhưng mà, nếu không nói vậy, cậu sẽ vì cái chết của Lily mà mất đi ý chí sinh tồn, không đúng sao?

02.

Sau đó, trong trí nhớ của Harry, tôi nhìn thấy mình lại bức bách Severus lần nữa, bắt cậu ta giết tôi, thậm chí tôi còn không thèm nghe câu Severus thốt lên “Còn linh hồn của tôi thì sao? Của tôi thì sao?”

Tôi biết, giết chóc sẽ làm linh hồn nhiễm đầy tội nghiệt, thế nhưng, nếu tới lúc sinh tử tồn vong thật sự, tôi vẫn sẽ không tiếc hy sinh một số sinh mệnh để đổi lấy sự sống của nhiều người hơn. Huống chi, ngay cả cái chết của mình tôi cũng có thể tính toán, chỉ cần chiến tranh có thể thắng lợi.

Bởi vì, ta không dám tưởng tượng, nếu tôi bất cẩn một chút thôi, cuộc chiến sẽ thất bại, Voldemort nắm quyền, bóng tối sẽ bao trùm lên tất cả.

Vì thế, thận trọng, tính toán chi li.

Đây là chiến tranh.

Nhưng cũng may, việc này, cũng chưa phát sinh.

03.

Bất tri bất giác, Severus đã xảy ra một ít thay đổi lạ kì.

Dường như cô tịch quanh năm bao phủ người cậu đang từng chút từng chút một tan rã, dần dần trở thành một con người sinh động, không còn là một thể xác không có linh hồn nữa.

Tôi nghĩ đại khái là vì Harry rồi.

Thế nhưng, hội nghị ở Nurmengard nghỉ hè lần đó, tôi lại nhìn thấy rõ cậu đang cực lực khống chế tình cảm của mình.

Hôm đó, khi hội nghị kết thúc, tôi hỏi: “Severus, thầy thích Harry rồi phải không?”

Severus im lặng hồi lâu, xoay người rời đi.

Tôi biết, cậu quá mẫn cảm tự ti, cho nên đối với chuyện của Harry lại chần chừ lo lắng. Nhưng mà…

Tôi nghĩ đến chuyện của Harry, cao giọng nói với bóng của Severus: “Severus, thầy là một Slytherin.”

Slytherin, cũng sẽ nhát gan như vậy sao? Severus, tôi tin tưởng lấy kiêu ngạo của cậu sẽ không cho phép mình lầm lẫn tinh thần Slytherin.

Snape dừng lại một chút, sau đó Độn thổ.

III. Harry. Potter

01.

Harry thực là một đứa nhỏ làm người ta đau lòng. Cậu vốn là một cậu bé vô tội mà vận mệnh từ bé đã bị an bài sẵn, cả đời phải chiến đấu với Voldemort.

Cho nên, khi cậu bé suy nhược kia từng bước một đi ra khỏi hàng, ngồi vào chiếc ghế ba chân để phân viện, lòng tôi thực chua xót.

Chuyện người lớn chúng ta không thể hoàn thành, cuối cùng lại để một đứa nhỏ đi kết thúc, thực châm chọc quá.

“Ravenclaw!” Nón Phân Loại hô to.

Cậu bé tóc đen đi đến bàn dài Ravenclaw, tươi cười ngại ngùng.

Ravenclaw sao? Cũng không tệ đâu.

Tôi hạ quyết tâm phải dùng sức mạnh lớn nhất của mình bảo vệ cậu bé chu toàn.

02.

Sau đó, tôi phát hiện Harry cũng không phải một cậu bé nhát gan hướng nội như tôi nghĩ, cậu trầm ổn nội liễm, thành thục không giống một cậu bé mười một tuổi chút nào, cứ như một linh hồn từng trải rất nhiều tang thương trong một thể xác non nớt vậy. Điều này khiến tôi khá tò mò.

Khi tôi nhìn thấy cậu gần như hoàn mỹ xử lý Peter Pettigrew hơn nữa thành công cởi tội cho Sirius, tôi bắt đầu phát hiện, Harry hình như không chỉ đơn giản như biểu hiện bên ngoài.

Hôm lễ Giáng Sinh đó, tôi theo thường lệ đi dạo quanh trường, Fawkes nói cho tôi biết Harry xuất hiện trong căn phòng kia. Tôi hơi ngời vực, Harry không phải đang ở số 12 Quảng trường Grimmauld đón Giáng Sinh sao?

Mặc kệ nói thế nào, lúc tôi nhìn thấy cậu bé gầy yếu kia hai mắt đẫm lệ mờ mịt ngồi trước tấm kính ảnh ảnh, lòng tôi quả thật rất đau.

Chắc cậu bé nhìn thấy Lily và James, cho nên mới đau khổ như thế. Nhưng, dường như không chỉ vì thế…

“Con sẽ không trở lại thăm mọi người.” Nhìn thấy Harry gian nan mở miệng, thật sâu liếc nhìn chiếc gương, nhặt áo khoác tàng hình vừa rơi trên mặt đất lên, đi đến cửa. Tôi mới giải trừ tàng hình, tiến lên đáp lời.

Một cậu bé mười một tuổi không có khả năng có ý chí mạnh như vậy, điểm này, cả Tom Riddle cũng không cách nào làm được. Chỉ là, tôi không muốn buộc cậu nói ra. Bởi vì tôi nhìn ra được, Harry thủy chung có một tâm hồn mềm mại sạch sẽ, người như vậy, sẽ không xấu xa.

Nhưng, thật không ngờ cậu bé đột nhiên xảo quyệt hỏi tôi “Vậy thầy thì sao, thầy nhìn thấy gì?”

Tôi ngắm nhìn gương, nở nụ cười, “Thầy à? Thầy nhìn thấy khuyết điểm cả đời mình cũng không cách nào bù lại được.”

Nhưng mà, cũng đủ để tôi dùng cả đời nhấm nháp lại.

03.

Sau khi kết thúc chuyện phòng chứa bí mật, Harry rốt cục nói cho tôi biết cậu đến từ tương lai, hơn nữa cho tôi nhìn trí nhớ của cậu.

Vì trí nhớ quá nhiều năm nên sau một ngày tôi mới xem hết, tôi mới phát hiện, trên vai tiểu anh hùng này gánh bao nhiêu trọng trách.

Cậu làm cách nào sinh tồn sau chiến tranh? Dưới tình huống thân nhân qua đời, bạn thân rời bỏ, cậu làm cách nào đối mặt với mong đợi của người đời?

Trong trí nhớ về tương lại còn chưa phát sinh của Harry, tuy Voldemort bị tiêu diệt, nhưng lại hy sinh quá nhiều người, trong tương lại đó, tôi mưu tính quá nhiều tánh mạng người khác. Còn nữa, người tôi tính kế nhiều nhất, chính là Harry Potter. Từ năm nhất, liền thiết kế tốt bàn cờ khổng lồ mà tinh vi, sau đó ở năm bảy sạch sẽ lưu loát mà chấm dứt. Mà cuối cùng, ván cờ kia quả thật có hiệu quả. Trong bồn Tưởng ký, tôi thấy Harry từng bước từng bước một đi vào Rừng Cấm, nhận lấy cái chết.

Tôi cũng không chút do dự tin tưởng, nếu thật sự có ngày đó, tôi cũng sẽ tính kế như vậy.

Chỉ là, nếu có thể nói, tôi thật sự không hy vọng như vậy.

May mắn, Harry đã trở lại, tất cả mọi chuyện, còn có cơ hội sửa chữa.

04.

Xem xong trí nhớ của Harry, tôi lập tức ra tay đi lục lọi tư liệu về Bảo Bối Tử Thần, tôi có trực giác, cái giá để Harry trở về, tuyệt không đơn giản là tập hợp ba bảo bối tử thần mà thôi. Thời gian cùng không gian… hai thứ Pháp thuật khó khống chế nhất, tuyệt đối không thể chỉ thông qua tập hợp ba bảo bối tử thần dễ dàng như vậy.

Nhưng mà, rất kỳ quái chính là, tuy tư liệu về Bảo Bối Tử Thần không ít, nhưng không có một miêu tả nào về chuyện sau khi sử dụng, một dòng cũng không có, trong lòng tôi có chút bất an.

Tôi lên đài thiên văn hỏi Harry sử dụng Bảo Bối Tử Thần có giá phải trả hay không, tôi nhìn thấy hơi thở cậu bị kiềm hãm, sau đó lại thần sắc như thường nói không.

Mặt nạ của Harry rất hoàn mỹ, nhưng dù sao vẫn còn quá trẻ. Tôi bi ai phát hiện Harry thật sự có một bí mật không thể nói với chúng tôi, bí mật kia, có thể có liên quan đến sinh mệnh.

Là không muốn nói, hay không thể nói?

Tôi lặng lẽ nắm chặt nắm tay, quyết định phải làm rõ chuyện này.

Tôi trịnh trọng nói lời cảm ơn Harry, cám ơn tất cả cố gắng cậu làm vì thế giới này.

Harry lắc lắc đầu, cười xấu hổ. Nhưng chẳng biết sao, lại nhìn ra vài phần cô đơn.

“… Thứ cho con thiển cận, com cho rằng thầy và ngài Grindelwald rõ ràng có thể —— ”

“Harry!” Tôi đánh gãy Harry, “Chuyện này trước đừng nói đến nữa. Trước khi hoàn toàn tiêu diệt Voldemort, tánh mạng của thầy cũng không phải của mình thầy.”

Chuyện giữa tôi và Gellert, không phải nói yêu là có thể bên nhau. Trên người chúng tôi, lưng đeo rất nhiều trách nhiệm, cũng sớm đã thân không phải do mình.

Harry thở dài, “Thầy nói đúng, trước khi Voldemort chưa thật sự biến mất, mạng của chúng ta cũng không thuộc về mình. Nhưng, Giáo sư Dumbledore, đời trước ba mẹ, Sirius, thầy, còn có rất nhiều người vì bảo hộ con mà chết đi. Thế nhưng, hiện tại, con đã trưởng thành, ta không muốn sống sót dưới sự bảo vệ của mọi người nữa! Con không muốn trơ mắt nhìn mọi người từng bước từng bước rời khỏi cuộc sống của con lần nữa!” Nói tới chỗ này, Harry có chút kích động, thanh âm hơi cao, cậu bé nhắm mắt lại, chậm lại hô hấp, hèn mọn khẩn cầu:

“Lúc này đây, có thể đến lượt con bảo vệ mọi người hay không?”

Tơi bi ai nhìn khuôn mặt còn non nớt của thiếu niên trước mắt, nhìn đôi mắt xanh biếc của cậu tràn đầy kiên định, nhưng lại làm tim tôi đau nhói. Cho dù Harry từng có một cuộc đời, nhưng mà, đó cũng chỉ là sinh mệnh ngắn ngủn không đến ba mươi năm a.

Vì sao, vẻ mặt cậu bé này cũng đã tuyệt vọng như vậy, gương mặt đã mang theo bi ai không cách nào xóa nhòa. Có lẽ thống khổ cậu từng trải qua chỉ thông qua Tưởng ký cũng không thể cảm thấy hết được.

Tôi thở dài, vỗ vỗ bả vai gầy yếu của Harry, “Harry, thầy thà rằng con không cần trưởng thành nhanh như vậy.”

05.

Tôi đè nén kích động khi nhìn thấy Gellert, nhìn Harry ngồi ở chủ vị trên bàn hội nghị thần sắc kiên nghị nói xong kế hoạch, gật đầu tán thành. Không hổ là anh hùng người đời mong đợi, phong độ và mưu lược đều có.

Chỉ là… Tôi nhíu mày, Harry hình như rất nóng lòng muốn giải quyết Voldemort ngay trong năm nay? Điều này hết sức không phù hợp tác phong trầm ổn hằng ngày của cậu bé. Tôi không biến sắc nhìn thoáng qua Grindelwald ngồi đối diện, nhìn thấy trong mắt anh cũng có sự hoang mang y như tôi.

Xem ra sự không tầm thường của Harry đã khiến Gellert chú ý, tôi vừa muốn thu hồi ánh mắt, nhưng không ngờ anh vừa vặn cũng nhìn về phía này.

Đôi mắt xanh thẳm dần tràn ra chuyên chú, làm người ta dễ dàng hãm sâu trong đó.

Tôi thần sắc như thường gật gật đầu với anh, không nói chuyện.

Đại chiến bùng nổ, chuyện quan trọng nhất hiện nay là Harry, tôi không thể phân tâm nữa.

Hội nghị chấm dứt, khi Harry đi rồi, tôi nói với Gellert suy nghĩ của mình về Harry, Gellert tỏ vẻ mình sẽ tiếp tục tra tìm tư liệu về Bảo Bối Tử Thần.

Tôi cảm ơn anh, xoay người muốn rời khỏi phòng. Không ngờ, lại nghe anh nói ở sau lưng: “Albus, em cũng không muốn nói với tôi lời nào sao?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.