Hương trà thơm ngát quanh quẩn trong phòng, im lặng lại chen vào giữa hai người.
Harry cúi đầu yên lặng uống hồng trà, chuyên chú nhìn hoa văn trên chén trà. Ánh mắt Snape trống rỗng nhìn mặt bàn hội nghị.
Im lặng.
Harry trong lòng nhẹ giọng thở dài, có phải những khi cậu và Severus · Snape ở chung vĩnh viễn đều như vậy hay không? Hai người vĩnh viễn không thể chia sẽ tất cả bí mật, chỉ có thể mang theo đủ loại mặt nạ đoán suy nghĩ của nhau.
Harry mím môi, trong lòng tự giễu, tại sao vẫn không thể khắc chế nghĩ đến Giáo sư hả? Harry · Potter, mày thật là một người nhu nhược, chuyện đã chấp nhận lại làm không được.
Mà tình cảm trong lòng Snape lúc này cũng trầm tĩnh như mặt ngoài vậy. Trên thực tế, hắn bây giờ rất hỗn loạn. Có lẽ quá lâu rồi hắn chưa có cảm xúc kịch liệt như bây giờ.
Đây cũng vì cậu bé tóc đen mắt xanh kia. Nga, không nên gọi cậu ta là cậu bé. Từ khi nhìn thấy quá khứ của cậu, Snape cũng đã biết Harry Potter kỳ thật là một thiếu niên có linh hồn trưởng thành.
Nhưng nguyên nhân chính là vì thế, lúc trước cho rằng tất cả những việc thiếu niên này làm cho hắn đều là bình thường, nhưng hiện tại, hết thảy bình thường cũng không thể bình thường nữa.
Trong quá khứ, hắn có thể xem tất cả việc thiếu niên này làm cho hắn là tình cảm nhụ mộ(thái độ quấn quít) đối với một người thầy, nhưng khi đã biết trong quá khứ của Harry, hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-hero/3275550/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.