“Cho nên, cậu nói với họ?” Grindelwald trêu tức hỏi, “Dũng khí đáng khen nha.”
Ngày thứ ba sau Lễ Giáng Sinh, Harry gặp mặt Grindelwald và Laiya ở Nurmengard.
Harry cười khổ, “Bằng không làm sao giờ? Chuyện này sớm muộn gì cũng phải thẳng thắn. Nhưng mà,” cậu chuyển đề tài, “Tôi còn chưa nói với Giáo sư Dumbledore.”
Grindelwald thu nụ cười lại, rũ mi xuống, im lặng uống ngay một ngụm hồng trà.
Harry khẽ thở dài, giải thích, “Tôi không phải không tin cụ. Nhưng mà, nếu cụ biết cái giá tôi trở về, lấy tính cách của cụ, sẽ tự trách…”
Harry ngưng mắt nhìn bầu trời xanh trong veo ngoài cửa sổ, trong phút chốc cũng im lặng không nói.
“Đúng a… Người kia…” Grindelwald rốt cục phát ra âm thanh, nhưng ánh mắt vẫn đắm chìm trong kí ức ấm áp năm xưa.
<<Harry, có lẽ mấy thập niên trước thầy đã sai rồi. Mà bây giờ, thầy cố tình cho con biết chuyện này có lẽ là một sai lầm càng bi ai hơn. >> đó là lời sau mười năm chiến tranh kết thúc, Dumbledore trong bức họa nói thế với cậu.
Khi đó, cụ Dumbledore vừa nói cho cậu biết bí mật về Bảo Bối Tử Thần.
Harry nhớ rõ lúc ấy đôi mắt cụ Dumbledore toát ra bi ai dày đặc như chìm vào đại dương sâu nhất. Cụ cảm thấy không nên để một người tuổi còn trẻ hao phí cái giá khổng lồ như vậy vì Voldemort, cụ cảm thấy chuyện này vốn nên để một lão già sắp vào quan tài như mình hoàn thành.
Thế nhưng, rõ ràng lão già này đã vì niềm tin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-hero/3275541/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.