Chương trước
Chương sau
Nhà cũ của gia tộc Black – số 12 Quảng trường Grimmauld vẫn giống như trong trí nhớ, khi Harry bước lên những bậc thang, hắn vẫn mê mẩn nhìn chăm chăm vào cửa chính, trên bề mặt cánh cửa màu đen đã tróc sơn đầy vết trầy xước, nắm cửa bằng bạch kim hình con rắn vặn vẹo. Hắn đập ầm ầm cửa chính, bên trong phát ra tiếng tik tak như âm thanh của những chiếc vòng trang sức bằng kim loại, sau đó là tiếng kêu hưng phấn của Sirius: “Harry! Ngươi đã về rồi!”

Cha đỡ đầu của hắn giống y như một đứa trẻ lớn xác cao hứng kéo hắn vào đại sảnh, bên trong ẩm ướt còn có mùi hỗn hợp của mốc meo xộc vào mũi.

Sirius hình như có chút áy này, “Ngươi có biết, nơi này cũng cũ kỹ rồi, ta vẫn còn đang tu sửa lại…” Harry để ý đến tấm thảm rách nát dưới đất, là chỗ hắn đã muốn bị chỗ hắn để ý, cái giá nến lớn hình độc xà vẫn không thấy, nhưng mấy cái đầu gia tinh treo trên tường vẫn tồn tại y như trước, Harry cẩn thận quan sát trong chốc lát.

“Gia tộc Black vẫn luôn ủng hộ thuần huyết, coi trọng Hắc Ma pháp một cách điên cuồng …” Sirius giải thích, “Nơi đây tràn dấu tích Hắc Ma pháp, ngươi nên biết…” Câu nói dang dở của y lập tức bị một trận khủng bố, là một tiếng hét chói tai bao phủ.

“Ngươi là phản đồ huyết thống, là nỗi sỉ nhục của gia tộc. Ngươi làm xấu hổ gia tộc Black! Cút đi đi…”

Sirius rống lớn: “Ngươi câm miệng, bà phù thuỷ già!” Hắn hung hăng kéo tấm màn, tiếng hét chói tai nhỏ xuống dần. Sirius tức giận hô: “Kreacher, ai cho phép ngươi kéo tấm màn ra? Ta đã nói rồi, ta không cho phép nàng xuất hiện!”

“Ba.” một tiếng, Kreacher xuất hiện trước mặt hai ngươi, mấy con chuột dơ bẩn được cột lại thành chiếc thắt lưng cột ngang hông, làn da nhăn nhúm, nó cúi người, chậm rãi nói: “Chủ nhân có việc gì phân phó?” Lập tức tự lẩm bẩm: “Chủ nhân là nỗi sỉ nhục của gia tộc, đã làm thương tổn trái tim của mẹ hắn nga. Chủ nhân đáng thương của ta, nếu nàng thấy ta khắc khắc nghe lời hắn, hầu hạ hắn nàng sẽ nói gì a, nàng đã oán hận chủ nhân như thế nào, hắn đã làm người khác thất vọng như thế nào a…”

“Đủ rồi, Kreacher! Mẹ ta là người không có trái tim.” Sirius hiển nhiên đã quen cái thói than thở của nó, “Đến đây, đây là con nuôi của ta – Harry Potter, hắn sẽ là tiểu chủ nhân của ngươi, ngươi phải thành thành thật thật mà nghe mệnh lệnh của hắn. Hiểu chưa?”

“Đây là sự thật? Đây là Harry Potter sao? Kreacher có thể thấy vết thẹo kia, này nhất định là sự thật, chính thằng nhóc này đã ngăn cản Công tước Hắc Ám, hoàn toàn nghi ngờ y làm sao lại đến, y nhìn thoáng qua giống như một đứa con gái!” Kreacher tái nhợt mở to mắt.

“Ân… Kreacher, nhĩ hảo.” Harry chần chờ phun ra một câu.

“Y cùng Kreacher nói nhĩ hảo, vô liêm sỉ mà đứng đó, nếu nữ chủ nhân vô tình thấy bộ dạng nó đứng đó, nga, nàng sẽ nói…”

“Đủ rồi, Kreacher!” Sirius không thể nhịn được nữa, “Được rồi, lập tức – quay về chỗ của ngươi! Đi sửa sang lại phòng ở sang trọng của gia tộc Balck cao quý đi!”

“Vô luận chủ nhân nói gì, Kreacher đều tuân thủ!” Nó bĩu môi nói, “Chủ nhận là tên dơ bẩn. Y còn không xứng đi lau giày cho mẹ y, nga! Nữ chủ nhân đáng thương của ta…” Hắn nói thầm rồi biến mất.

“Nó là như vậy.” Sirius bất đắc dĩ nói, “Nó là người hầu trung thành nhất của mẹ ta…”

“Có lẽ cha nên đối xử tốt với nó hơn một chút.” Harry có chút đồng cảm với Kreacher.

“Đối xử tốt với nó? Merlin a!” Sirius biểu tình như muốn ói.

***** Ta là bắt đầu nghỉ hè phân cách tuyến *****

Sirius đặc biệt thu dọn một gian phòng riêng cho Harry, Harry sau khi sắp xếp hảo, bắt đầu cùng y thu dọn căn nhà cũ. Trong nhà đầy đồ vật Hắc Ma pháp cùng chuột và mấy con côn trùng độc hại. Để dọn rửa thật sạch bức màn bị thủng lỗ chỗ đã chiếm hết thời gian một buổi sáng của bọn họ, hơn nữa với sự quấy rối của Kreacher, phàm là những thứ bị Sirius vứt đi đều bị nó nhặt trở lại.

Sáng sớm hôm nay, Sirius hưng phấn bừng bừng mà ra ngoài, nói là cấp cho Harry một kinh hỉ. Harry tự chuẩn bị bữa sáng cho mình (Kreacher có làm một ít, nhưng Harry không dám thử): sandwich đơn giản, hắn vừa ăn vừa đi ra phòng khác, Black phu nhân lại rống lớn: “Này đồ tạp chủng! Đem phòng của phá thành cái gì…” linh tinh, lúc này, hắn thấy Kreacher lén lút giấu một vật gì đó ở phía sau.

“Kreacher!” Harry gọi nó.

“Tiểu chủ nhân cho gọi ta?” Kreacher cúi đầu, “Này tiểu tạp chủng!”

“Ân… Kreacher, ta nói, ngươi kỳ thật không cần làm như vậy!” Harry ngữ khí gấp gáp, “Ngươi… có thể đem mấy thứ này để ở một phòng cố định, ngươi không cần cố ý làm cho Sirius thấy, chọc cho hắn tức giận… Ngươi có thể đem mấy món đồ đó cất ở… phòng Regulus, thấy thế nào?”

“Ngươi biết tiểu chủ nhân?” Kreacher trừng lớn hai mắt.

“Đương nhiên, ta còn biết hắn đem một cái hộp giao cho ngươi.”

Kreacher lập tức khóc lớn, lăn lộn trên mặt đất: “Tiểu chủ nhân Regulus! Tiểu chủ nhân Regulus đối Kreacher tốt nhất!… Tiểu chủ nhân Regulus đáng thương…”

“Dừng! Dừng!…” Harry kéo nó, “Nếu… ta nói cho ngươi, ta có thể hủy diệt vật kia ah?”

Kreacher bật người dậy ngừng nỉ non, khóc nức nở: “Tiểu chủ nhân Harry có biện pháp sao?”

Ta bỗng dưng biến thành tiểu chủ nhân Harry? Harry nói: “Đúng vậy, ta có biện pháp… Cho nên, Kreacher, nghe ta nói, ngươi sao còn không đem chuyện của Regulus nói cho Black phu nhân biết đi?”

“Kreacher không thể nói cho nữ chủ nhân!” Nó khóc lớn.

“Kreacher! Ngươi gạt ta cái gì?” Black phu nhân nghe thấy hai người nói chuyện, “Lập tức lại đây nói cho ta biết! Lập tức!”

Kreacher khóc lóc mà đi qua đó.

Harry im lặng đứng đó, nghe thấy Kreacher lâu lâu lại khóc lớn, cùng mấy tiếng rống của Black phu nhân. Đợi sau khi tất cả bình tĩnh, hắn mới đến trước bức họa, nhẹ giọng nói: “Black phu nhân, Ngài nhìn xem, đây là người mà Ngài nguyện trung thành… Kreacher đã thấy lựa chọn tốt nhất của y.”

“Ngươi thì biết cái gì? Ngươi là đồ tạp chủng…”

“Voldermort cũng là đồ tạp chủng!” Harry đánh gãy lời nàng, “Phụ thân của y là một Muggle không hơn không kém, mà mẫu thân của ta lại là một phù thủy…”

“Ngươi đang nói dối! Ngươi thứ dơ bẩn…”

“Kreacher vẫn chưa nói rõ ràng sao? Black phu nhân, nhìn Ngài xem, nào có giống bộ dáng của một phu nhân!” Harry nghiêng đầu phân phó Kreacher, “Kreacher, đem vật kia ra đây đi.”

“Kreacher lập tức đi!” Kreacher ‘ba’ một tiếng tiêu thất, sau vài phút đã xuất hiện, đem mặt dây chuyền Slytherin giao cho hắn.

[Đúng rồi, chính là thứ này.] Harry nhìn mặt dây chuyền ti ti nói.

Black phu nhân trừng mắt đến lớn hết cỡ, gần như cứng họng nói: “Ngươi… Ngươi…”

“Ta nghĩ Ngài sẽ không đem một Xà khẩu mà đuổi ra khỏi phòng đi?” Harry nhún nhún vai, đem mặt dây chuyền bỏ vào túi lưu trữ, “Hiện tại, nam nhân trực hệ của gia tộc Black chỉ còn một mình Sirius, y sẽ sinh hạ người thừa kế, Ngài sao lại chán ghét y, y vẫn là đứa con duy nhất của Ngài.”

“Kreacher lập tức đi quét dọn phòng chủ nhân!” Kreacher hưng phấn nắm tay.

“Nhưng… trước tiên ngươi đem mình rửa ráy sạch sẽ.” Harry nhìn nó, “Đối đãi bản thân cho tốt, đừng làm cho hắn lo lắng.”

“Kreacher tất cả đều nghe theo phân phó của chủ nhân!” Kreacher ra sức gật đầu.

“Black phu nhân, còn ngươi?” Harry mỉm cười nhìn ngàng, “La hét điếc tai cũng đâu phải là cách hành xử của một vị phu nhân.”

Black phu nhân trầm mặc một lúc, hừ một tiếng, liền tiêu thất trong bức họa.

***** Ta là Remus Lupin xuất trướng phân cách tuyến *****

“Hắc, Harry, xem ta dẫn ai đến?” Sirius hưng trí bừng bừng vọt vào nhà cũ, lại kinh ngạc phát hiện ra, tấm màn che bức họa Black phu nhân bị kéo ra, Black phu nhân đã rửa mặt chải đầu thay đổi hoàn toàn, thấy y cũng không la hét, chỉ hừ lạnh một tiếng quay mặt đi.

Kreacher xuất hiện trước mặt hắn, mặc một kiện khăn trải bàn sạch sẽ, theo quy củ hướng hắn hành lễ: “Chủ nhân, ngài đã trở lại! Tiểu chủ nhân đang ở trong phòng, Kreacher đã chuẩn bị xong bữa tối.”

Sirius cùng người bên cạnh liếc nhìn nhau một cái, y kinh dị đánh giá căn phòng, hiển nhiên đã được quét dọn một phen: “Ân… Kreacher, mấy chuyện này là do ngươi làm?”

“Đây là việc Kreacher phải làm!” Kreacher the thé kêu, nhìn qua có mười phần sức sống.

“Sirius!” Harry nhào vào lòng hắn, tiếp theo đánh giá người bên cạnh y từ đầu đến chân một phen: mái tóc nâu nhạt, đôi mắt màu trà ôn nhu – đúng là Remus Lupin, người sói nhìn qua tốt hơn một chút so với năm thứ ba, tuy rằng quần áo vẫn mộc mạc như trước, nhưng tinh thần thực không tồi, y đang hướng mình mỉm cười.

“Hắn là Remus! Remus Lupin, ta và ba ba của ngươi khi đó là hảo bằng hữu!” Sirius hạnh phúc, y chính là rất vất vả mới liên lạc với nguyên hảo bằng hữu này.

“Nhĩ hảo, Lupin tiên sinh.” Harry có chút lạ lẫm khi kêu, vì đã quen xưng hô với y là Lupin giáo sư và Remus, kêu Lupin tiên sinh vẫn thấy có chút xa lạ.

“Gọi ta là Remus thì được rồi.” Remus xoa đầu hắn, “Ngươi lớn lên thật giống Lily và James.”

“Rất nhiều người nói như vậy.” Harry ôm hắn một cái, “Thật vui được gặp ngươi, Remus.”

“Chào Ngài, Kreacher hân hạnh được gặp lại Lupin tiên sinh!” Kreacher hành lễ, “Chủ nhân, có cần Kreacher chuẩn bị phòng cho Lupin tiên sinh không?”

“Ân… đương nhiên, Remus sẽ ở phòng ngày trước của y.” Sirius chần chờ trả lời.

“Kreacher lập tức đi làm!” Kreacher biến mất.

“Ân, Harry, Kreacher và mẹ ta… đã xảy ra chuyện gì?” Sirius hỏi, cảm thấy khó mà tin được.

“Ta chỉ cùng bọn họ hàn huyên tán gẫu thôi.” Harry ậm ừ, “Đến đây đi, Kreacher đặc biệt dọn dẹp một căn phòng tốt nhất cho cha, bài trí cực kỳ tuyệt vời.” Hắn kéo y chạy lên lầu.

“Thoạt nhìn con nuôi của ngươi khá giỏi!” Remus cười theo sát phía sau.

“Đương nhiên! Hắn chính là con nuôi của ta mà!” Sirius kiêu ngạo trả lời.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.