Khi Harry đi dọc theo con đường nhỏ thẳng tắp dài dằng dặc, hắn phát hiện cách đó không xa có một vật gì đó chuyển động – hắn lập tức nhớ đến đó là gì – đó là, nhân sư.
Nhân sư này có thân mình như sư tử: những móng vuốt cực đại, cái đuôi dài màu vàng nhạt, đầu là của một nữ nhân – nói thật, là cái đầu của một nữ nhân xinh đẹp. Khi Harry đi đến gần nàng ta hơn một chút, nhân sư đảo đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp nhìn chằm chằm hắn, nhưng nàng ta không tránh qua một bên, mà không ngừng đi qua đi lại, ngăn cản Harry bước lên.
“Ta phải làm sao mới có thể đi qua, quý phu nhân tôn kính?” Harry thực hiện một cái chào theo nghi lễ quý tộc cổ xưa – hắn học được cái này từ Salazar. Salazar từng nói với hắn: “Đối với những sinh vật cao quý mà cổ xưa, ngươi nhất định phải duy trì sự lễ phép với họ, luôn tỏ ra tôn trọng bọn họ.”
Nhân sư hơi hơi giật mình, sau đó lên tiếng, thanh âm trầm thấp mà khàn khàn, “Ngươi cách mục tiêu rất gần, mà cách duy nhất là phải qua ải của ta, nguyên bản ngươi phải giải được câu đố của ta mới có thể bước qua, bất quá hiện tại…” Nàng tự động tránh đường, “Xin mời, bây giờ còn rất ít người biết những lễ nghi xa xưa như vậy. Tuy rằng không biết người là người thừa kế của gia tộc cổ đại nào, nhưng… Sphinx (tên nhân sư Ai Cập) đối với người tôn trọng mình cũng luôn biết tôn trọng.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-chi-ngo-hau/2184886/chuong-82.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.