“Nga, môn Ma dược trời đánh!” Ron một bên than thở, một bên đi đến lớp học, “Phòng ngự Hắc Ma pháp trời đánh! Cả ngày hôm nay chúng ta chỉ có thể nhìn Snape thôi sao? Chương trình học này là ai sắp xếp đây?”
“Người nào đã thề thốt phải làm Thần sáng.” Draco cười nói, “Hai môn này ngươi bỏ đi một cũng không được.”
“Bất quá chúng ta có thể gặp được Harry, không phải sao?” Hermione hưng phấn nói, “Từ khai giảng đến nay chúng ta vẫn chưa tâm sự được bao nhiêu a.”
Nói xong, ba người đã đến trước cửa lớp, trong phòng chỉ vài người thưa thớt, Harry đang đứng trước kệ nguyên liệu kiểm tra những dược liệu sẽ được trong buổi học hôm nay.
“Hắc! Harry!” Hermione bước đến cạnh hắn, “Ngươi thật sự cấp chúng ta một kinh hỉ quá lớn!”
“Phải không?” Harry mỉm cười, “Ta đã nhắc nhở các ngươi nga! Ta nói rồi, ta sẽ không bỏ lại các ngươi ”
“Cảm giác làm trợ giáo thế nào?” Ron hưng phấn hỏi, “Các học trò lớp dưới có ngoan không?”
“Bọn nhỏ đều rất đáng yêu, hơn nữa lớp Ma dược năm thứ nhất cũng không có ai làm nổ vạc.” Harry nói, “Bọn chúng thực sự thông minh!”
“”Bởi vì do ngươi dạy a…” Ron đè thấp giọng nói, “Nếu chúng ta cũng có một giáo sư hòa ái thân thiện như ngươi, ma dược của chúng ta cũng sẽ không…”
“Ngươi không biết đâu, mấy đứa năm thứ tư, thứ năm vừa nghe nói ngươi dạy những lớp dưới, một đám chỉ hận không thể uống ‘Súc linh tề’ (làm thấp tuổi xuống) để học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hp-dong-nhan-chi-ngo-hau/2184798/chuong-127.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.