“Bốp…bốp…bốp…”Sau khi tiếng anh MC kết thúc thì mọi người vỗ tay cổ vũ cho tụi nó. Cái rèm sân khấu từ từ được kéo ra và ở giữa là một đây đàn piano lớn màu đen có khắc hình một bông hồng một cách tinh xảo.Nó nhẹ nhàng bước đến bên cây đàn, vén vày rồi ngồi xuống. Vi và Thảo Anh cũng bước đến nhưng mỗi người lại cầm ình riêng một thứ được đặt sẵn trên cây đàn. Đó là một cây sáo mạ vàng, có đính ba viên ruby màu đỏ và khắc hình một bông hoa hồng có gai đỏ như hình xăm trên lưng Vi thật tinh xảo và đương nhiên là Vi cầm cây sáo này. Tiếp đến là một cây violon bằng loại gỗ quí hiếm, được đính lên đó ba viên pha lê màu trắng trong suốt và cũng được khắc hình hoa hồng gai đỏ như của cây sáo một cách tinh xảo.Nó bắt đầu bản nhạc. Tiếng piano, tiếng sáo và tiếng violon hoà vào nhau tạo thành một bản nhạc du dương mang đậm các sắc thái biểu cảm: lúc vui buồn, lúc nóng giận, lúc tha thiết, lúc vui tươi… Tất cả tạo thành một bản nhạc không lời trầm bổng đến lạ kì. Tất cả mọi người như bị cuốn vào dòng nhạc ấy. Nó mang nỗi buồn man mác đến cho người nghe khiến ọi người cảm động nhưng không buồn đến nỗi rơi nước mắt. Đơn thuần, nó chỉ là một bản nhạc dễ đi và lòng người mà thôi. Nhìn tổng thể, đây có thể gọi là một bức tranh đầy màu sắc lẫn âm thanh, làm cho tất cả mọi người đều cảm thấy cảm động. Một bức tranh vẽ ba người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hotgirls-sieu-quay/2182464/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.