Chương trước
Chương sau
Một thiên thần ngồi trên chiếc moto đang chạy đua với gió. Từng giây từng phút trôi qua quả thực rất nặng nề. Từng nhịp thở gấp gáp, chẳng hiểu vì sao trong lòng lại bức rức, tim đập nhanh tới thế.

Chắc chắn là đã có chuyện gì đó xảy ra!

“Két”

Chiếc xe moto đen phanh gấp trước cổng của một căn biệt thự bằng gỗ nằm trên sườn núi, tách biệt hẳn với thế giớ bên ngoài nhộn nhịp kia. Bây giờ... cũng tối rồi, chắc hơn 10g mà căn nhà không có lấy một ánh điện.

Chắc chắn không thể nào là đi ngủ sớm, con người đo hoàn toàn không đó thói quen đó. Càng chắc chắn hơn là không phải người đó đi vắng bởi vì dằng kia còn có một chiếc BMW. Cuối cùng là vì sao? Nó cảm thấy lo lắng.

Tháo mũ bảo hiểm rồi mắc lên trên xe, nó bước tới mở cửa.

“Cạch…cạch…”

Bị khoá rồi!

Nó bước lùi lại phía sau, nhấp nhấp vài cái lấy đà rồi xoay người xung một cú đá phá cửa.

“Rầm”

Cảnh cửa bị tác động một lực lớn, ngã sập xuống đất.

- Thuỵ Dương! Thuỵ Dương! Chị đang ở đâu? – Nó lao vào nhà hét lớn, tay mò mẫm trên tường tìm công tắc điện.

Đây rồi! “Tách…phụt…”

Nó nhấn công tắc đèn, ánh sáng xuất hiện và chiếu rọi khắp nơi.

- Ư… - Một tiếng kêu nhỏ phát ra gây sự chú ý cho nó.

- Thuỵ Dương? Chị…chị… - Nó trợn trọn mắt nhìn con người dăng ngồi trên ghế sofa trước mặt.

Thuỵ Dương gương mặt xanh xao, tái nhợt rịn đầy mồ hôi do thiếu máu và đau do vết thương. Hai bàn tay đang ấn chặt vào bụng đề kìm máu, từng giọt nước đỏ tươi tràn qua từng kẽ tay.

- Hộp cứu thương ở đâu? – Nó quýnh quáng.

- Tủ…dưới bếp… - Thuỵ Dương mấp máy, nói không ra hơi.

Nó nghe thấy bấy nhiêu thôi thì vùng chạy xuống phía sau nhà tìm hộp cứu thương. Nhìn vết thương của Thuỵ Dương thì ít nhất cững đã phải chịu gần 4g rồi chứ chẳng ít, máu chảy xuống nền nhà lênh láng cả. Chỉ có điều nó không hiểu, sao Thuỵ Dương lại không tự băng bó, sơ cứu mà lại nằm im lâu vậy đề bị mất máu?

Một vết thương hình tròn nhỏ, xung quanh là máu đã khô cứng đọng lại trên nền da trắng, nó khẳng định đây là vết thương do đạn bắn.

Cầm con dao nhỏ rạch một đường ngay vết thương, nó cố gắng lấy viên đạn ra khỏi cơ thể Dương.

- Á…hờ…hờ…áaa… - Cô nhóc thở khó nhọc, đau đớn kêu lên.

- Cố gắng chịu chút đi. Chị mất máu quá nhiều! – Nó cắn răng, cố tập trung xử lý vết thương trước mặt.

Sau một hồi khó khăn, nó cũng lấy được viên đạn ra. Qủa thật, viên đạn ấy gắm sâu quá. Cũng tầm hơn 4cm chứ ít gì?

Khâu lại miệng vết thương xong xuôi, nó lấy bông tẩm nước ấm lau sơ qua rồi băng lại đàng hoàng. Ngước mắt lên thấy Thuỵ Dương cũng đã thiếp đi, nó cười nhẹ vì giờ đã bớt lo lắng. Chắc cô nhóc đau lắm rồi, vả lại mất máu nhiều thế kia.

Dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ, nó bế Thuỵ Dương vào phòng nằm nghỉ. Trong đầu cứ lòng vòng thắc mắc. Rốt cuộc, ai là kẻ tấn công Thuỵ Dương?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.