Chương trước
Chương sau
Thì không biết hắn muốn làm gì nhưng sau đó, tự nhiên khẽ rùng mình. Hắn…đang liếm láp cái cổ nó, cái lưỡi kia đang lướt đi trên nền da nhạy cảm của An.

Hai cánh tay đang ôm nó bỗng dưng luồng vào trong áo, lướt nhẹ trên eo thon khiến người nó nóng bừng. Hắn lại ngước mặt lên nhìn nó, ánh mắt có chút gì đó như mê hoặc.

Phủ lên đôi môi kia một nụ hôn, không dịu dàng, không ngọt ngào mà l...à một chút gì đó cuồng dã, mạnh mẽ khiến tim nó run lên. Đôi môi kia mạnh bạo mút đôi môi nó sưng tấy, đỏ ửng. Từng hành động khiến nó cho dù có là tinh thần thép cũng phải run lẩy bẩy khó kiểm soát bản thân.

Hắn nhanh chóng đè nó xuống ghế sofa, hai tay chống xuống giam nó trong lòng. Đến lúc này nó cũng chẳng biết làm gì, tiếp tục thì chỉ biết cứng đờ chẳng biết đón ra nhận ra sao, đẩy ra thì thật sự bản thân sẽ cảm thấy luyến tiếc lắm nên chỉ biết nhắm mắt lại, để yên cho hắn tung hoành tự do tự tại.

Đôi môi hắn lại từ từ rời môi nó, lướt dần dọc theo cái cổ trắng ngần. Hơi thở nó gấp gáp, đứt quãng, mặt mũi nóng bừng bừng, đỏ gay, ánh mắt mơ hồ nhìn lên trần nhà.

Bàn tay hắn nhẹ nhàng kéo lớp áo hai dây của nó lên rồi cởi nó ra. Hiện dưới đáy mắt hắn là thân hình chuẩn không cần chỉnh với cái áo lót màu đen. Máu trong người hắn sôi lên, bỗng chốc cơ thể trở nên nóng bừng khó kiểm soát.

Môi hắn lướt nhẹ trên phần xương quai xanh của nó, liếm láp. Mùi hương từ cơ thể này khiến hắn bị mê hoặc, một sức hút vô định nhưng lại rất mạnh mẽ.

Sợi dây áo của nó cũng nhờ những động tác dây dưa của hắn mà trôi tuột xuống khỏi vai, vô cùng quyến rũ và nóng bỏng. Đôi môi nhỏ nhắn mím chặt lại để không bật ra những tiếng kêu nhưng bất thành:

- Ưm… - Nó hơi kêu lên, rất nhỏ nhưng lại vô tình lọt vào tai hắn.

Tiếng kêu như chất kích thích tiêm vào trong cơ thể khiến hắn đá bay lí trí vào một xó xỉnh ẩm thấp, chẳng quan tâm tới hậu quả thế nào mà vẫn tiếp tục. Cái lưỡi hắn bắt đầu di chuyển đến trên khe ngực nó, lướt nhẹ. Bàn tay không tự chủ đi chuyển dần theo từng đường cong mềm mại của người con gái trước mặt.

Nó khó khăn kiềm nén, cơ thể nóng bừng đến khó chịu, có chút gì đó lâng lâng nhưng lại bức bối. Những cảm giác ấy đã nhanh chóng đá bay cái thứ gọi là lí trí ban đầu của nó. Lúc đầu còn có suy nghĩ đến việc đẩy hắn ra nhưng còn phân vân, giờ thì chẳng thể nhớ được nữa. Đúng thật là…

Hắn lướt nhẹ trên ngực nó, chuẩn bị cởi khoá chiếc áo lót ra thì…

“Kính…coong…”

Hành động của hai con người bỗng chốc cứng đờ, ngừng lại hẳn. Nó hơi chau mày rồi nhanh chóng đẩy hắn ra, vơ lấy cái áo của mình trên sàn rồi mặc nhanh vào rồi chạy ra mở cửa.

Hắn ngồi lại trên ghế, thần người một lúc thì tức giận buông tiếng chửi thề. Đang đoạn cao trào gây cấn mà lại cắt ngang khiến hắn bức bối không chịu được. Chỉnh trang lại bộ quần áo cho bớt xộc xệch, hắn ngồi khoanh tay xem xem tên nào cả gan dám cắt ngang cuộc vui của bản thân.

Nó hấp ta hấp tấp chạy nhanh ra ngoài cổng thì thấy Vi và Khánh đang ngồi trên con Audi mui trần vẫy tay. Nhìn thấy cái bản mặt tươi cười rất phởn kia khiến nó muốn cho ăn một cước sang tới tận Trung Quốc nhưng vẫn phải nín nhịn.

Mở cổng cho chiếc xe chạy vào, nó chưa kịp nói thì cái giọng của Vi đã oang oang lên rồi:

- Mày làm cái gì trong nhà mà như con rùa thế? Tao nhấn chuông cả buổi trời thì mới thấy mày bò ra. Mày có biết trời nắng thế nào không mà để tao đứng phơi dưới ông mặt trời?

- Ai bảo thích đi mui trần lắm cơ? Ráng chịu. – Nó cộc cằn hất mặt khoá cửa rồi đi vào nhà, xuống thẳng bếp rót nước uống để hạ hoả. Nói chuyện tiếp với nhỏ, nó sợ không kìm được mà cho ăn 1 đạp.

Vi nhìn theo nó mà lơ ngơ chẳng hiểu. Hở? Cái thái độ gì đây? Quay sang nhìn Khánh thì nhận được lái lắc đầu chịu thua của cậu, nhỏ lại càng khó hiểu. Bình thường nó có thế này đâu? Hay tại hôm nay trời nóng nên nó trở chứng?

Nhanh chóng gạc mọi suy nghĩ sang một bên rồi đi vào nhà. Dù gì thì nó thế nào trời còn chẳng hiểu thì người trần mắt thịt như Vi làm sao có khả năng đó? Dù nói là thế, nhưng chữ “tò mò” cứ như đập vào mặt Vi.

Vừa bước vào phòng khách thì Vi với Khánh đồng loạt rùng mình. Sao tự dưng không khí lạnh thế nhỉ? Rõ ràng ngoài kia trời nắng chang chang, trong nhà cũng chẳng bật điều hoà thì cớ gì nhiệt độ lại xuống thấp đến thế?

Liếc mắt tới bộ sofa, Vi thấy hắn và hình như, nhiệt độ của khu vực xung quanh đấy còn thấp hơn ở đây. À…ra nguyên nhân là đây. Nhiệt độ xuống thấp vậy cũng là do cái tên mặt lạnh như tiền cùng đôi mắt muốn ăn tươi nuốt sống người khác kia.

- Mày sao vậy? Mặt cứ y như cục băng ấy? Mới chui từ trong từ đá ra à? – Khánh hỏi han hắn.

- … - Hắn không trả lời, mắt vẫn nhìn chằm chằm.

- Mày…đang làm tao rét đấy! – Khánh nuốt nuốc bọt, khó khăn lên tiếng.

- Hai người về đây làm gì? – Hắn lên tiếng, giọng đều đều lạnh tanh.

- Hở…về…về nghỉ…với lại ăn trưa. - Khánh lắp bắp.

- Ăn xong thì xéo nhanh. – Hắn trừng mắt.

- Này…dù gì thì đây cũng là nhà tôi nhé. Anh đừng có q… - Vi bức xức nói nhưng ngay sau đó thì im bặt khi nhận được tia laze của hắn. (Nó chung nhà Vi ma bà con...)

- Lẹ… - Hắn nhướn mày, ngay sau đó là có hai con người cầm tay nhau chạy như bay vào bếp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.