“Vị công tử này , là ngươi tìm lão …”
“Xin chào , là ta muốn hỏi ngươi , quý tiệm cóthiếu người làm hay là có cần người khác ngoài hắn hay không ?”
“Không có a ! Công tử hỏi cái này là có ý gì…”
“Kỳ thật cũng không có ý gì ! Ta chỉ muốn tựđề cử mình một lần .”
“Ha ha , công tử thật sự là thích nóigiỡn ! Bổn tiệm không thiếu người làm huống mộtngười giống như công tử bổn tiệm cũng mời không nổi .”
“Ta không có nói đùa , ta nói thật a ! Ngươi cóthể không biết. Hiện nay ta hai mươi lăm tuổi , thật không biết là xảyra chuyện gì , ta tuổi trẻ lực tráng , không thể ăn mà lười làm ,còn thật sự chịu khó học tập , nhưng mà , nhưng mà không ai chịu chota một cơ hội , ta khổ vì không có lấy một cơ hội phát triển lýtưởng khát vọng …”
Vẻ mặt trưởng quầy vốn đang tươi cười , nhưngnghe đến chỗ này , hắn thật sự không thể tiếp tục giả vờ được nữa, nếu không không biết đối phương còn nói đến khi nào .
“Công tử .” Chủ quầy đúng lúc nói chen vào ,cắt đứt lời nói chưa hết của người trẻ tuổi kia . “Ngươi gọi lãođến còn nói một lời dài như vậy , rốt cuộc là muốn chứng tỏ điềugì ?”
Trên mặt người trẻ tuổi bỗng nhiên xuất hiệnmột nụ cười khổ chưa từng thấy trước giờ , “chưởng quầy ,thực khôngdám giấu diếm , lúc này ngươi không cần ta cũng không được . Bởi vìta … trên người của ta nửa xu cũng không có , hai bát rượu và tiềnthức ăn kia , ta không có cách nào trả a !”
“Cái gì ? Ngươi …” Mặt trưởng quầy tái mét ,đỉnh đầu giống như bốc hơi nước.
Người trẻ tuổi nở nụ cười trên mặt , biểutình ra vẻ đứng đắn “Ta có thể phụ trách rửa chén ,quét rác , nếukhông phụ vặt cũng được …” Hoàng Thi hàm bị biểu tình tức điên củachưởng quầy cho cho buồn cười , nàng vội đưa tay lên che miệng , ởtrong lòng thầm cười trộm .
“Ngươi … Ngươi thật sự là tức chết ta …” Sắcmặt trưởng quầy xanh mét , không kìm chế được quát to một tiếng , “Tới đây ! Đánh cho ta” Hắn dùng một ngón tay chỉ người trẻ tuổi kia .
Ngưởi trẻ tuổi nghe thấy trưởng quầy nói dứtkhoát ngượng ngạo nằm xuống đất . “Đánh một trận để rượu trướngcũng được , dù sao chuyện như vậy ta gặp cũng nhiều rồi , cũng khôngkém hơn lần này .” Khi này chỉ thấy bảy tên tiểu nhị như châu chấuvọt tới , mỗi người mặt mày khác ghét , bộ dạng như muốn đánh chếtngười .
Chiếu theo biểu hiện của bọn họ thì cũng đủbiết được ngày thường nghiêm chỉnh huấn luyện mấy người ăn trắngkhẳng định là không ít .
Đám tiểu nhị cầm côn xoay , đang lúc nhấc taychuẩn bị đánh xuống thì cửa chính tửu lâu bỗng nhiên vang lên tiếngthét to của một hán tử : “Mộ Dung công tử đến đây ! Mộ Dung công tửđến đây !” Mộ Dung công tử này không biết người như thế nào , chỉthấy tiểu nhị vội vàng buông côn trên tay , mang theo nụ cười chânthành , chạy tới bên cửa lớn , lập tức cung kính đón khách .
“Lãng huyh thật sự là chê cười …” Mộ Dung côngtử người theo tiếng xuất hiện .Ánh mắt nhiều người không hẹn mà đồng thời cùng sáng lên , tự độngnhìn về hướng người nọ.
Trời ạ ! Bộ dạng của hắn thật đẹp trai! HoàngThi Hàm tâm thình thịch nhảy dựng.
Cùng đi vào trong tửu lâu có bốn người . Mộtngười đi đằng trước là con trai duy nhất Cô Tô Mộ Dung thế gia Mộ DungTuấn ; tiếp theo là hai thị vệ trẻ tuổi đi cạnh , người giang hồ xưnglà tả hữu đặc sứ.
Cuối cùng đi vào cửa chính là một lão nhântuổi quá năm mươi , trên lưng vác một rương gỗ , hắn chính là Trườngphòng Mộ Dung thế gia Lưu Anh Thái.
Mộ Dung , Tư Mã , Nam Cung là tam đại thế giacủa võ lâm Trung Nguyên , được người giang hồ ngưỡng mộ cùng kính nể. Bởi vậy , khi Mộ Dung Tuấn đi vào tửa lâu thì tiểu nhị sẽ dùngloại phô trương này mà cung nghênh , hoàn toàn không phải việc gì bấtngờ . Huống chi Mộ Dung Tuấn ngày thường đều tạo cầu trải đường rấttốt , muốn nhiều người nghe thấy .
Mộ Dung Tuấn tuổi chừng hai mươi hai , dángngười gầy yếu , khí thái anh hùng bức người , ngũ quan trên dướikhông hề có chút tì vết , tuyệt đối đáng được xưng tụng là một nhânvật soái bạo.
Ban đầu người trẻ tuổi nằm trên đất chuẩn bịbị đánh vừa thấy Mộ Dung Tuấn đi vào tửu lâu không khỏi lẩm bẩm mộttiếng , “thiệt là! Thế nào thật quá mất mặt!” Sau đó hắn chậm rãiđứng lên , vẻ mặt xấu hổ nhìn lên Mộ Dung Tuấn .
“Chưởng quầy ngươi ngàn vạn lần chớ nên làm ẩu…” Trên khuôn mặt tuấn tú của Mộ Dung Tuấn mangtheo nét cười thành khẩn , nhưng ngữ khí nói chuyện lại nghiêm túckhông ngờ “Phóng nhãn khắp võ lâm , phàm là người trong giang hồ cóngười nào không biết A Lãng huynh dạo chơi nhân gian , cá tính tiêu sái, ngôn ngữ khôi hài .”
“Ta … Ta thật sự là không có bạc !” A Lãng lộra vẻ mặt khổ sở . “ Mộ Dung lão đệ , ngươi không rõ , đêm qua ta ở‘sòng bài’ thua sạch toàn bộ gia sản , trên người ta lúc này nửa cắccũng hông có , bất đắc dĩ mới ra hạ sách này.”
“Không thành vấn đề , bữa cơm này để cho tiểuđệ làm chủ thế nào ? Không biết A Lãng huynh có thưởng tiểu đệ mộtnặt ?” Mộ Dung Tuấn ảm đạm cười nhưng tuyệt đối thành khẩn .
“Cái này thì …” A Lãng ấp úng , đột nhiênngẩng đầu , lén liếc mắt nhìn Hoàng Thi Hàm một cái , đồng thờichậm rãi đi lên cầu thang .
Lên lầu hai , hắn khiến người khác không ngờtiêu sái bước tới trước mặt Hoàng Thi Hàm , thật cẩn thận nói : “Cônương , chúng ta thương lượng chút được không?” Hoàng Thi hàm ngẩng đầuquét mắt nhìn hắn một cái , không biết trong bụng hắn có chủ ý bẩnthỉu gì , lại e sợ hắn làm loạn trêu chọc , cho nên không mở miệngnói chuyện .
“Ta…” Biểu tình A Lang càng nhìn càng chua sót ,“Ta thật sự không muốn thiếu nhân tình của hắn , ngươi … Ngươi có thểtrả giúp ta bữa ăn này được hay không , ta nhất định sẽ mau chóng trảlại ngươi” Nói gì vậy ! Hoàng Thi Hàm âm thầm tức giận trong bụng
Hắn không biết mình , dựa vào cái gì mà đưa racái yêu cầu này? Nếu mỗi người ăn cơm đều muốn kêu nàng trả tiền ,như vậy thiên lý ở đâu ?
“Bênh thần kinh!” Hoàng Thi Hàm trừng mắt liếchắn một cái
“Bệnh thần kinh ? Đây là ý gì ?” A Lãng thìthào tự hỏi : “Cô nương , đồng ý hay không cũng chỉ là một câu mà thôi.” Hoàng Thi Hàmkhông liếc mắt nhìn hắn một cái , “Tiểu nhị Phiền người lại đâytính tiền” A Lãng không ngờ nàng lại phản ứng vậy không khỏi hơi bịsửng sốt , nhưng rất nhanh lấy lại tinh thần , một mình ủ rũ đixuống lầu . “Thiệt là ! Bây giờ giang hồ đồng đạo sao một chút lòngtừ bi cũng không có , lại tàn nhẫn muốn xem ta nằm trên đất bịđánh…” A Lãng trề môi lẩm nhẩm một tràng dài , cuối cùng mới hướngvề phía Mộ Dung Tuấn nhếch mép cười ngây ngô . “Nói nửa ngày cũnglà Mộ Dung công tử tốt … Tiểu nhị , nhanh giúp ta đưa hai món nhắmrượu , ngoài ta mang mười cân Hoa điêu Mộ Dung công tử mời khác .”
“Hừ ! Thật là một tên vô lại không biết xấuhổ!” Hoàng Thi Hàm trong lòng nghĩ như vậy lập tức trả tiền , rờikhỏi Khai Phong đại tửu lâu.
Ước chường khoảng hai khắc sau , Hoàng Thi Hàmđã đi tới Long Môn khách điếm , muốn thuê một gian phòng lớn , dựđịnh tìm nơi ngủ trọ đêm nay.
Suốt bảy ngày trước đấy , Hoàng Thi Hàm tuyrằng chạy không ít đường , ngươi cũng không biết thế nào là mệt mỏinhưng nàng lại không muốn buông tha cơ hội được đi thăm đại Tướng QuốcTự . Huống chi ngày mười năm tháng hám còn lâu mới tới , nàng rấttim mình nhất định đến kịp hẹn.
Hoàng Thi Hàm đã lâu chưa được thấy qua chăm đệmgiường chiếu sạch sẽ , lúc nãy đã sớm khẩn cấp vứt bao quần áotrên vai xuống , giống như bay nhảy bổ về phía giường , đồng thời trênmặt hiện lên nụ cười khờ dại lâu chưa thấy.
Nàng nửa nằm nửa ngồi ở trên giường , nhớ tớicảnh ngộ của bản thân không khỏi dở khóc dở cười . Nàng không nhữngmạc danh kỳ duyên đi tới Minh triều , thậm chí còn trở thành mộtngười võ công cao cường trở thành truyền nhân Kiếm Hậu , nàng còn cóthể phát sinh kỳ ngộ nào nữa hay không ? Chính nàng cũng không rõ .
Nghĩ đi nghĩ lại , nàng bỗng nhiên nghĩ đến MộDung công tử làm trái tim nàng đập rộn lên kia.
Tuy rằng Hoàng Thi Hàm không rõ bối cảnh giathế của Mộ Dung công tử nhưng không thể phụ nhận là đã bị khí độđộc đáo cùng khuôn mặt tuấn tú không chút tì vết kia làm cho thu hút.
Trên cơ bản , nam nữ cũng là một loại động vật, hai bên đều có thể trong vô thức hấp dẫn ánh mắt người khác hoặclà bị đối phương hấp dẫn . Đấy là một loại phản ứng rất vi diệugiữa giống đực và giống cái , chỉ cần là lòai người , có rất ítngười có thể thoát khỏi cái định luật này.
Đột nhiên , một hồi tiếng đập cửa vang kéoHoàng Thi hàm đang trong tưởng tượng về thế giới thực .
“Người nào ?” Hoàng Thi hàm xuống giường , điđến mở cửa phòng , người tới thì ra là tiểu nhị. “Có chuyện gìkhông ?” Tiểu nhị cười nói : “Cô nương , nước tắm đã chuẩn bị ổnthỏa.” “Được ,cám ơn ngươi .” Hoàng Thi Hàm ngẫm lại thấy khôngđúng , tiếp đó lại hỏi : “Gian tắm rửa ở đâu?” Tiểu nhị xoay ngườilấy tay chỉ nơi cuối cùng : “Ở chỗ đó” “Ừ , tôi đã biết” Hoàng ThiHàm gật đầu , “Không có chuyện của ngươi nữa , ngươi đi làm việc củangươi đi!” “Tiểu nhân cáo lui” Dứt lời , tiểu nhị chuyển động lập tứclui xuống.
Chờ tiểu nhị đi rồi , Hoàng Thi Hàm quay lạiphòng , lấy túi ngân lượng trong túi ra , giấu dưới gối ; sau đó mởtay nải , lấy ra quần áo để thay , thong thả bước khỏi phòng nghỉ điđến nơi cuối hành lang .
Sau khi đẩy cánh cửa , lọt vào trong tầm mắtchỉ có thể nhìn thấy một thùng gỗ cao nửa người đặt ở trong góc sovới tưởng tượng của nàng không khác mấy .
Gian phòng tắm này lớn chừng ba bình , ngoạitrừ một cái thùng gỗ , một gáo gỗ và một miếng giống như nhựa câygì đó ra , mặt khác thì không còn vật gì .
Hoàng Thi hàm đặt quần áo ở một góc , cầm lấy đống nhựa cây gì đó lên hít hà ,một mùi thơm ngát lập tức xông vào mũi.
Kiếm cả buổi , thì ra vật này là xà phòng .Hoàng Thi Hàm âm thầm cảm thấy buồn cười , đồng thời tự đáy lòngbội phục sự thông minh của người xưa.
Nàng chậm rãi cởi xiêm y , cầm lấy gáo gỗ xốithân thể , sau đó cầm lấy cục xà phòng chà lau thân thể nhưng khôngthấy bọt gì.
Chờ đến khi thân thể của nàng hoàn toàn đượctẩy sạch thì nàng mới đi vào trong thùng gỗ . Trong chốc lát , thânthể của nàng đã hoàn toàn chìm vào trong nước , chỉ lộ ra mộtkhoản đầu.
Nàng ngầm hít một hơi , đem chân khí trong cơthể ngưng tụ bên trong đan điền sau đó dùng lục thúc bên trong , chỉmột thoáng tứ chí gân cốt tuyền đến một loại khoan khoái trước giờchưa có.
Sau khi hành công xong mười hai vòng , nàng chậmrãi phân tán nội lực đi sau đó mới đứng lên , như đóa sen thanh tú nởtrên mặt nước bước ra từ thùng gỗ.
Khoảng hai khắc sau , nàng đã thay xong quần áo, với thân thể sạch sẽ cầm quần áo cũ phơi ở xào trúc phía sauviện xong , khi này mới quay về phòng.
Lúc này thân nàng mặc trang phục màu thủy lam ,mái tóc như thác nước vân để xõa trước ngực , trên gương mặt hiện lênhai chấm đỏ ửng , nụ cười ngọt ngào động lòngngười.
Tính lại , nàng đã lâu rồi chưa hảo hảo ăn bữacơm , thoải mái khoan khoái tắm rửa một lần , yên ổn nằm ngủ trênmột cái giường , nụ cười trên mặt khi này về đêm càng đậm.
Nhưng , trong lúc nàng đẩy cửa phòng ra , bướcvào trong thì nụ cười trên mặt nàng bỗng cứng ngắc ; nàng đã hoàntoàn không cười nổi.
Trong phòng được bao phủ lên một mùi rượu thoangthoảng , không cần phải nghĩ nhiều , vừa rồi nhất định có ngườithừa lúc nàng đang tắm lén lút xâm nhập vào phòng , nếu vậy …
Hoàng Thi Hàm không dám nghĩ nhiều thêm nữa ,thân mình lướt một cái đi đến bên giường , cầm gối đầu lên . Quảnhiên không sai! Bọc kim ngân dưới gối đã không cánh mà bay , nhưng lạicó một tờ giấy , chữ việt như rồng bay phượng múa.
Gửicô nương đại tự đại bi
Bởivì tình hình kinh tế tại hạ không tiện , cố xin tạm mượn bạc cônương dùng một chút , ngày sau ổn thỏa xin trả gấp bội . Đại ân đạiđức , cảm kích vô cùng.
Tridanh* không thể nói (nổi tiếng)
Không ! Không thể nào ! Hoàng Thi Hàm hoảng , cảngười như rớt vào trong sương mù , hoàn toàn tìm không thấy bờ.
Mặc dù vừa rồi nàng đang tắm . nhưng nàng taithính mắt tinh sao lại có thể không phát hiện ra bọn đạo chinh xâmnhập trong vòng hai mươi trượng , hay là võ công của người đấy caocường , còn xa hơn cả nàng ? Hay là …
Hoàng Thi Hàm không muốn lãng phí trí tuệ củamình , bởi vì mất đi lộ phí chẳng khác gì mất hết thảy . Không cóbạc , sau này nửa bước khó đi , cuối cùng kêu nàng lưu lạc đầu đường, còn nói cái gì mà hành hiệp trượng nghĩa, trừ cương tế nhược đây? *( trừ mạnh giúp yếu)
Điều quan trọng nhất bây giờ chính là phải tìmra tặc tử kia , đoạt bạc bị trộm về , hảo hảo giáo huấn hắn mộtphen . Nhưng mà cái tên Tri danh không thể nói là ai đây?
Tri danh không thể nói ? Tri danh không thể nói …Hoàng Thi hàm trầm tư , rất nhanh nàng nghĩ đến một tên cặn bã cókhả năng nhất.
Biểu tình mơ hồ trên mặt hắn thoáng chốc thayđổi thành một nét cười lạnh thoáng hiện , tám phần chính là hắn !nàng vừa lẩm bẩm tự nói vừa cầm tay nải để dưới chân giường .
Cung may tay nải vẫn chưa mất . Kẻ cắp hiểnnhiên là người trong nghề , rõ ràng phân biệt được trong bao quần áokhông đặt ngân lượng , nhưng cũng bởi vì vật mà Phục Ma Kiếm Lãothái bà truyền cho nàng mới không bị đối phương trộm đi , nếu khônghậu quả khẳng định khó lường .
Thật sự là tức chết ta ! Hoàng Thi Hàm tứcgiận đến mức sắc mặt thay đổi mấy lần , lập tức mở cửa sổ , thânhình lướt một cái như luồng khói hẹ bay khỏi phòng , trong chớp mắtliền biến mất trong bóng tối.
Trong Đại thông đổ phường tiếng người sôinổi , vạn đầu dúi vào , rất náo nhiệt .
Bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện , chỉ thấy bênphải trong đổ phường , có một mười hai người ngồi một bàn tròn lớn, bên cạnh có một đám người vây quanh , nhưng thật sự ngồi ở trên bảnđổ lại chỉ có một người – A Lãng.
Bàn tròn mười hai người này là Đại thông đổphường chuẩn bị dùng để ra tay với những khách nhân hào phóng xa xỉ, nếu đổ vào không đủ mười tám lượng thì không thể ngồi xuống , chỉcó thể đứng một bên quan sát.
“Tây Bát Nhạc huynh , ngươi sao vậy?” A Lãng nhìnchằm chằm vào một lão già ở mặt bàn bên kia , thần thái hào hứng ,vẻ mặt tiểu nhân đắc ý .
Bộ dạng của hắn hiện tại , cùng với lúc ởKhai Phong đại tửu lâu không bạc trả tiền thì cách biệt một trời mộtvực , đã thấy trước mặt hắn chất một đống ngân phiếu cao gầ lêncùng một núi nhỏ bạc trắng , nhìn tình huống thì đêm nay thủ khícủa hắn không tệ , khẳng định là thắng không ít.
Lão già sắc mặt trắng bệch , hai tay cầm ápbảo * ( một loại đồ dùng để đánh bạc thời xưa) toàn thân giống nhưphát bệnh sốt rét run rẩy không ngừng . “A … Lãng công tử , lão …”
A Lãng nở nụ cười , ra vẻ khó hiểu nói : “Tốtxấu gì ngươi cũng phải buông áp bảo ra , ra mới đổ vào được , nếukhông ván này sao có thể tiếp tục nữa?”
“ A Lãng công tử , người hôm nay đã thắng đượckhông ít …” Lão già bày ra bộ mặt đắng như khổ qua , “thật sự đãthắng được không ít , chi bằng dừng tay từ đây”
“Hắc hắc , ngươi nói nghe thật hay đó!” ALãng bày ra vẻ mặt chán ghét “Sao ngươi không suy nghĩ trường hợp nhưhôm qua , ngươi thẳng hết tài sản của ta , hại ta hôm nay cả tiền ăncũng không có , còn thiếu Mộ Dung Tuấn một nợ nhân tình.” Sắc mặtlão già càng thấy chua sót hơn “ A Lãng công tử , hão cũng chỉ làngười ăn cháo cầm hơn để sống qua ngày .” A Lãng cắt đứt lời củahắn “Tốt lắm ! ngươi đi tìm chưởng quầy của ngươi ra , ta cùng hắnđối đổ , nếu hắn thua , việc không nói có thể nói chứ!”
Lão già còn không kịp trả lời , bức rèmphía sau cửa leng keng vang lên , một gã trung niên mập lùn . “ Lãnglão đệ quả nhiên không đơn giản , chỉ mới qua một ngày đã hạ cố đếntệ điếm gỡ vốn”
A lãng ngoài cười nhưng trong không cười nói :“từ chỗ nào mất thì từ chỗ đấy lấy trở về , mọi người không phảiđều nói như vậy sao ?”
“Hảo! Thật hay!” Gã trung niên ục ịch ha ha cười. “Sảng khoái ! Sảng khoái ! Như vậy Lãng huynh chuẩn bị đánh cuộcthế nào đây ?”
“Thì một phen thẳng thua , ta hạ toàn hộ!” Alãng ngay cả một chút lo lắng cũng không có , đem ngân phiếu trên mặtbàn đẩy về phía trước như thể toàn bộ đồ trên bản chỉ là đá ,giấy vụn.
Bắp thịt trên mặt trung niên ục ịch co giật mộthai cái sau đó gật đầu nói : ‘Được , tệ điếm xin nhận của Lãng huynh! Dứt lời , hai tay của hắn nâng áp bảo lên , nhoáng một cái , rungđộng hai cái , ước chường mười bảy , mười tám . lúc này mới hạ ápbảo xuống bàn.
Phàm là người đi lại trên giang hồ , có ngườinào không biết người trung niên ục ịch này kỳ thật chính là Đổ vươngDư Bàn Tử thanh danh lan xa . Nghe nói hắn đổ gần ba mươi năm , chưa baogiờ thất thủ . Bởi vậy , lúc náy hắn tự mình áp trận , nhiềungười lập tức xông tới ; người chơi bạc không ngờ có thể tận mắtnhìn thấy kỹ thuật cao siêu của Dư Bàn Tử , việc này chẳng lẽ khôngphải là cơ duyên khó mua được hay sao .
Vẻ mặt A Lãng vẫn thản nhiên ngồi nguyên cô ,nụ cười tà trên mặt thoảng thoảng dù ai cũng không thể nào đoánbiết . “Ta mua đại.”
“Đại?” Dư Bàn Tử thần sắc không thay đỏi ,“Lãng huynh khẳng định mua đại , không đổi ý ?” A Lãng lắc đầu , “talàm việc luôn rõ ràng , hơn nữa tuyệt đối không hối hận .”
“Được !” Dư Bàn Tử quát to một tiếng , tay phảitừ từ vươn tới chỗ cái bát , nhẹ nhàng xốc một cái , mở bát.
Ba khối xúc xắc ba lục yên ổn nằm ở đấy chén, mười tám điểm , đại; Dư Bàn Tử thần sắc đột nhiên đại biến , phútchốc xanh mét.
“Không ! Không có khả năng …” hai mắt Dư Bàn Tửlồi hẳn ra , trừng mắt nhìn ba khối xúc xắc , như thể không tin đượcchuyện này.
Vừa rồi hắn trảo bát đã dùng nội lực vừa thôvừa thu , làm cho xúc xắc trong bát cùng quay một mặt , trở thành banhất , thế nhưng một lát sao lại biến thành kết quả thế này , hắnnghĩ hoài không ra.
Nhìn tầm vóc như Dư Bàn Tử cũng có thể hiểurõ nội công của hắn đã đạt tới cảnh giới nào … chẳng lẽ thanh niên tênA Lãng trước mắt giấu nghề , giả trư ăn cọp?
Vừa rồi khi hắn đang đưa tay bắt bát xuống đồngthời A Lãng cũng đẩy ngân lượng trên bàn , chẳng lẽ chính là trongkhoảng khắc đó hắn động tay chân?
Dư Bàn Tử đang lúc hết sức trầm tư , A Lãng đãhắc hắc cười mỉa , “Thật là xin lỗi , đa tạ…” Thần sắc hắn vẫnkhông đổi ngồi một chỗ . “Không biết nhà cái quý tiệm còn muốn tiếphay không , buổi tối hôm nay ta còn chưa đổ đã ghiền đâu!” Tuy rằng hắncười hì hì nói ra lời này nhưng trên thực tế lại chan chua cực điểm. Ngay cả người chỉ huy Đại thông đổ phường Bàn Tử cũng thua , trênđời này còn có người nào có thể qua được hắn ?
Nhưng mà , một chuyện khiến người khác khôngthể tin đột nhiên phát sịnh , bởi vì phía sau hắn truyền đến mộttiếng quát của nữ tử “ Ta tới đổ cùng ngươi !” A Lãng quay đầu , vừanhìn . “Ngươi …” Thần sắc hắn không chỉ đại biến , thậm chí cả tiếngnói cũng run rẩy.
Đứng ở sau hắn chính là Hoàng Thi Hàm . Từđống ngân lượng trước mặt hắn , nàng dễ dàng phát hiện miếng vànglá óng ánh . Vàng lá không mọc cánh được cho nên không có khả năngtự bay đế Đại thông đổ phường ; đáp án chân chính lúc này đã đượccông bố.
Hoàng Thi Hàm không đợi hắn nói xong , tay phảiđột nhiên duỗi ra nhanh như chớp , với về phía cổ tay phải hắn , cườinói : “Sao ? Ta không thể đổ cùng ngươi ?” Trên mặt A Lãng tuy là đangcười nhưng bất luận là ai đều có thể nhìn ra nét cười của hắn thậpphần miễn cưỡng . “Hai vợ chồng chúng ta có gì phải đổ , không phảiđể người ngoài chế giễu sao?” Khi nói chuyện , hắn nhếch miệng trừngmắt nhìn mọi người , diễn cảm thập phần tà khí.
Hoàng Thi Hàm vừa mới ra tay chế trụ mạch môncổ tay của hắn , tuy rằng không sợ hắn chạy trốn nhưng mà sợ hắnnói lung tung . Nàng lập tức âm thầm hít một hơi , thanh âm như tiếngmuỗi truyền đến : “Nếu ngươi không muốn cho ngươi ngoài cười nhạo ,ngoan ngoãn theo ta đi ra ngoài!” A Lãng khẽ thở dài một cái , gậtđầu , “hảo , ta đi với ngươi” hắn lập tức đứng lên , cao giọng nói:“Dư lão đại … Chỗ ngân phiếu ,ngân lượng này ngươi tạm thời bảo quản giúp ta , chờ lần tới nếu cóđi qua Khai Phong thì sẽ thu hội lại.” Nói xong , hắn tùy tay cầm mấythỏi bạc nguyên bảo , vàng lá cùng một chồng ngân phiếu. “Hiện tạivợ chồng chúng ta có chuyện phải nói , cáo từ!” Chỉ cần là ngườiđi lại trong giang hồ đều biết , A Lãng – người này làm việc , nóichuyện hoàn toàn không theo lẽ thường . Nhiều người chỉ thấy làHoàng Thi Hàm xuất hiện , gián đoạn bán bài này ; hoàn toàn khôngrõ hai người này rốt cuộc là có quan hệ gì.
Hoàng Thi Hàm lúc này nổi giận trong bụng nhưnglại không muốn nổi bão ở nơi này , vởi vậy lúc này theo sát phíasau A Lãng , sắc mặt thật sự không tốt.
Trái lại A Lãng thì điềm tĩnh khác thường ,trên mặt mang theo một nụ cười kỳ lạ , ở trong trường hợp này hắn cưnhiên vẫn còn cười được ?
A Lãng đi phía trước , Hoàng Thi Hàm theo sauhắn , cách nhau khoảng a bước , mãi cho đến khi hai người tới đườngcái đôg đúc hàng rong thì tình huống bỗng nhiên có thay đổi.
Khi A Lãng đến gần một hàng ròng thì hắn lấytừ trong quần áo ra một đống bạc vun; bạc vụn rơi xuống đất , tiếngvang lập tức hấp dẫn đãm người nhấn nháo tới cao độ .
“Mọi người mau tới nhặt bạc !” A Lãng kêu lênmột tiếng , mọi người không chút do dự , tức thì như đám châu chấulao đến.
A Lãng nhìn tình thế không thể để lỡ mất ,lập tức nhảy qua băng ghế , giống như chó chạy nhà tang bay thẳng vềhướng ngoại thành.
Lúc này , chỉ thấy Hoàng Thi Hàm bỗng nhiêncười lạnh một tiếng , giỏi cho một tên tặc tửu , ta lại muốn xemngươi có thể chạy tới đây ! Nàng nhún chân một cái , bất chấp nhữngngười ở trước mặt thi triển tuyệt thế khinh công kinh thế hãi hùng ,toàn thân như một con chim đại bàng dương cánh lướt qua đỉnh đầu mọingười , sau đó gắt gao đuổi theo hướng A Lãng chạy .
Vô số nóc nhà , ngọn cây lướt qua chân Hoàng ThiHàm . Ước chừng khoẳng nửa khắc đồng hồ qua đi , bóng lưng A Lãng đãrõ ràng trong tầm mắt.
Hai người cách nhau tầm mười trượng , như thểkhoảng cách duy trì đã giảm một chút , mãu đến khi trước mắt đãhoàn toàn không thấy nhà cửa thì Hoàng Thi Hàm mới mãnh liệt hítmột ngụm chân khí , thân thể mềm mại như mũi tên vọt về phí trước.
Trong chớp mắt , khoảng cách đã không quá nămtrượng . Hoàng Thi Hàm nghĩ thầm chỉ cần thêm sức lực , không lo tặctử kia thoát khỏi tay , lập tức đem nội lực phát huy đến cực hạn ,lướt đi như hình với bóng cùng A Lãng.
Trình độ khinh công của A Lãng hình như cũngkhông kém , một trận gió phi như điện , nhẹ nhàng thổi như sương khóihướng về bên trái rừng cây . động tác nhanh chóng , một chút cũngkhông dừng.
Hoàng Thi Hàm cũng không quên lời căn dặn màLão thái bà nói nhiều lần ‘giặc cùng đường chớ đuổi’, ‘gặp rừngđừng vào’ , nhưng từ lúc nàng rời khỏi Thái Hành sơn tới nay cũngchưa gặp loại tình hoáng này , hơn nữa trên người nửa phân bạc cũngkhông có , nếu không mang bạc về , sau này sống thế nào qua ngày?
Bởi vậy , nàng cơ hồ ngay cả chút lo lắng cũngkhông có , liền khẽ quát một tiếng : “Đứng lại!” chân điểm một cái ,nàng đã tiến vào khu rừng không biết tên.
Trong rừng cành lá tươi tốt , che đi ánh trăng ,đưa tay khó nhìn thấy năm ngón.
Hoàng Thi Hàm cười lạnh một tiếng , cho dùngươi chạy tới chân trời góc biển , ta cũng sẽ tìm ra ngươi! Nàngngưng thần nín thở , âm thầm thăm dò động tĩnh bốn phía ; đáng tiếctrong rừng tối đên như mực , tặc tử kia lại tránh ở chỗ tối , bởivậy không nghe thấy tiếng động gì.
“Ta biết ngươi ở trong rừng , mau ra đây!” HoàngThi Hàm khí tụ đan điền , cao giọng nói.
Nàng sắc nhọn nhìn lướt qua bốn phía , bỗngnhiên ngầm lên một tiếng , tả chưởng ra , người đồng thời cũng đánhtới bụi cây bên trái.
“Trời ạ! Thậthung dữ a!” Người theo tiếng hiện ra , đã thấy A Lãng bất ngờ dựngthân , hữu chưởng nhẹ nhàng vung lên , phịch một tiếng , thân ngườikhông khỏi lui non nửa bước.
Hoàng Thi Hàm dù chưa bị chưởng lực của hắngây thương tích , nhưng lại bị phản ứng cùng chưởng lực của hắn làmhoảng sợ . Tặc tử này nội lực thật cao ! Nàng lập tức ngầm vậntám phần công lực , vận sức chờ phát động .
A Lãng như bị chưởng lực của nàng rung độngđến huyết khí ngùn ngụt , sắc mặt lúc này tái nhợt , thần tìnhkhổ cùng.
“Ngươi không chỉ hung dữ , võ công cũng không yếu.” A Lãng kiếc mắt nhìn nàng một cái , giống như thì thào tự nói .“Xem ra đêm nay ta khó có thể thoát thân … Cô nương , bây giờ rốt cuộclà có chuyện gì , ngươi không phải muốn cược với ta một ván sao ?Tại sao lại …”
“Ngươi câm mồm” Hoàng Thi Hàm nổi giận quát mộttiếng , “ta với ngươi vốn không liên quan , là ngươi vô cớ trộm bạc củata đi , ta tuyệt đối không tha cho ngươi được .”
A Lãng than nhẹ một tiếng , “đều là bằng hữu .Ta chỉ tạm thời mượn bạc của ngươi dùng một chút , cũng không phảikhông trả ngươi , ngươi tội gì phải tức giận tới vậy a!” Tiếng vừahạ , từ trong lồng ngực lấy ra một chồng ngân phiếu , ngân bảo , mộtmiếng vàng lá , đang muốn mở miệng nói gì đó thì không lường đượcthân mình lảo đảo một cái , ngã ngồi trên mặt đất.
Khóe miệng của hắn đột nhiên chảy một dòngmáu tươi , “ta trả lại ngươi là được.” Tiếp theo đưa vật gì đó trên tayđặt trên mặt đất , hai mắt không hề chớp nhìn nàng.
Nhìn bộ dạng đáng thương kia , Hoàng Thi Hàmkhông đành lòng . Dù sao hắn chỉ là một tặc tử bé nhỏ không đángnói , vừa rồi mình ra tay thật sự quá nặng ,vạn nhất vì vậy màhắn bị mất mạng , như vậy sát nghiệp của mình có tăng thêm hay khôngđây?
Hiện giờ nàng đã là truyền nhân Kiếm Hấu ,nàng không muốn tiếp nối phương thức làm việc của Kiếm Hậu ngàytrước trong giang hồ . Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng , như vậy cóphải la sẽ càng khiến người khác khen ngợi sao .
Ai , quên đi ! hà cớ gì phải tính toán với mộttặc tử đã đầu hàng . Thế chẳng phải là hạ thấp thân phận của mìnhhay sao . Suy nghĩ đến đây , khúc mắc của Hoàng Thi Hàmđã được tháo gỡ , lập tức tản đi nội lực , tiến từng bước một vềphía hắn.
Nàng nhặt bạc dưới đất lên , “ Ta chỉ cầm đủcủa ta …” Lời của nàng còn chưa nói xong , A Lãng đang ngã ngồi trênmặt đất không hiểu sao bỗng nhiên bật dậy như mũi tên đánh về phíanàng , dễ dàng điểm trụ lời nói của nàng . Trong tích tắc , HoàngThi Hàm đã không thể động đậy.
“Ngươi …” Hoàng Thi Hàm tức giận đễn mức sắcmặt thay đổi mấy lần.
A Lãng lau đi vết máu bên khóe miệng , trên mặtlại lộ ra nụ cười đặc thù , “Vì muốn diễn trò này cho tốt , cảđầu lưỡi ta cũng cắn , ngay mai chắc không có cách nào uống rượu rồi.”
“Ngươi …” Vừa thấy diện mạo tà ác của hắn ,Hoàng Thi Hàm không khỏi nện thình thịch , nghiến răng nghiến lợinói “Ngươi muốn làm gì ?”
A Lãng không đáo , ngược lại đem ngân phiếu trênmặt đất cất toàn bộ vào trước ngực , sau đó mới nhe răng cười nói“Ngươi là nữ , ta làm nam , cô nam quả nữ ở một mình trong rừng , ánhtrăng làm chứng , mặt đất làm giường , ngươi nói ta muốn làm gì .”
Hoàng Thi Hàm ngay cả cơ hội mở miệng mắng hắncũng không có , hắn đã một phen ôm lấy thân thể của nàng , hướngrừng cây trong đêm khuya bay đi.