Chương trước
Chương sau
Edit: Động Bàng Geii
..o0o..
Tôi vốn còn đang đắm chìm trong dư vị của cao trào, trong đầu đều trống rỗng, nhưng vừa nghe thấy bên ngoài truyền tới một giọng nói, da đầu nháy mắt liền run lên, trong lòng giật nảy lên một  cái, toàn thân không tự chủ mà mở ra trạng thái phòng bị, hậu huyệt cũng lập tức co rút lại, đem côn thịt đã mềm của Ấn Cửu Hàn gắt gao bao trùm lại.
Ấn Cửu Hàn hút một ngụm khí lạnh, bàn tay niết mông tôi càng thêm dùng lực, hung hăng xoa nắn đồng thời tách mở hai cánh mông tôi ra, hắn nhẹ nhàng trừu động một cái, hơi hơi rút ra một chút, nhưng côn thịt lại không hề nghe lời, từng chút từng chút cứng lên, một chút cũng không muốn rời khỏi cửa huyệt của tôi.
“A… Đừng nhúc nhích! Ưm…” Lúc này tôi liền cảm nhận được miệng vết thương hình như lại tét ra nữa rồi.
Ấn Cửu Hàn cảm giác được sự đau đớn của tôi, cũng dừng động tác lại, côn thịt cứ như vậy mà nằm im trong đó, không tiến cũng chẳng lui.
Người bên ngoài lại hỏi: “Ngôn Sênh, cậu bị sao vậy? Có chỗ nào không thoải mái hả?”
Không ngờ lại là Tần Thừa Quân, sao gã lại chạy tới chỗ này làm chi? Bất quá cũng tốt, bọn tôi được cứu rồi.
“Cậu ấy không sao hết, chỉ có chút mệt thôi.” Ấn Cửu Hàn thấy hơi thở tôi mong manh không thể nói chuyện được, liền thay tôi trả lời.
Tần Thừa Quân chần chờ một hồi, sau đó ngữ khí bỗng nhiên lại trở nên quái dị: “Ấn Cửu Hàn? Cậu cũng ở trỏng sao? Còn ai nữa không? Hai cậu đều ổn chứ?”
Ấn Cửu Hàn trầm thấp ngắn gọn nói: “Ừm.”
Tần Thừa Quân lập tức nói: “Các cậu đợi chút, tôi lập tức đi tìm người hỗ trợ!”
Đợi gã đi rồi, tôi mới từ trong trạng thái giả chết bình thường trở lại, hậu huyệt cũng được nới lỏng ra.
Tôi hồi sức lại, vội vã còn suy yếu nói: “Sắp có người tới rồi, cậu mau rút cái đó của cậu ra đi.”
Ấn Cửu Hàn cắn răng nói: “Tôi đều trở thành cái dạng này rồi, cậu còn bảo tôi rút ra?”
Tôi khó thở nói: “Nếu không thì cậu muốn thế nào? Lại tới lần nữa sao? Cậu thật sự không sợ bị người khác phát hiện ra hả, không sợ chết đúng không!”
Cho dù Ấn Cửu Hàn có muốn thế nào đi nữa, nhưng cuối cùng vẫn từ trong cơ thể tôi lui ra. Qúa trình này có chút gian nan, hắn dây dưa một chút, lại lưu luyến đỉnh vào, qua lại vài lần, tôi cũng mém chút nữa là bị hắn làm cho mất cả lý trí, chờ tôi dùng sức đẩy hắn ra, hắn mới chịu dừng tay lại.
Ấn Cửu Hàn vừa rút ra, hậu huyệt của tôi lập tức bị một cỗ gió lạnh xâm nhập vào, cơ nhục phía dưới cũng vì chống đỡ quá lâu mà cũng không còn sức lực. Tôi thở nhẹ vài tiếng, sau đó liền ngồi dậy, đau nhức mà nhặt quần áo lên mặc vào.
Cứu viện rất nhanh đã đuổi tới. Trải qua một khoảng thời gian, rốt cuộc tôi và Ấn Cửu Hàn cũng thoát ra khỏi vách đá kia, không thể không nói, thấy lại ánh mặt trời quả nhiên là rất tốt.
“Sao anh lại ngốc tới như vậy! Làm sao lại bị nhốt ở trỏng chứ! Anh có biết em tìm anh cả ngày trời hay không hả!” Ngôn Thừa dùng hết sức ôm lấy tôi, tôi cảm thấy xương cốt của mình đều bị nó bẻ gãy hết cả rồi.
Nó đang phát run lên.
Nói thật, từ sau khi tôi lên sơ trung cũng rất ít khi thấy bộ dáng kích động như thế này của nó.
Tôi nâng bàn tay vô lực của mình lên vỗ nhẹ lưng nó, giúp nó trấn an lại cảm xúc: “Anh không sao, yên tâm đi.” Kỳ thật người cần an ủi là tôi mới đúng chứ?
Tần Thừa Quân ở bên cạnh nói: “Sắc mặt của cậu thật kém, có phải có chỗ nào…”
Tôi không nghe được gã nói hết câu, bởi vì tôi đã hoàn toàn mất đi ý thức.
Trước khi ý thức của tôi không còn rõ, bỗng nhiên có một cỗ khí tức xa lạ lại quen thuộc quay quanh tôi, tôi không nhớ đã ngửi qua ở đâu cả, nhưng cỗ khí tức này lại khiến tôi rất an tâm. Cho nên sau khi nó biến mất, tôi liền có chút nôn nóng, kế đó thì tôi liền tỉnh dậy. Vừa tỉnh, tôi cũng quên mất ký ức mông lung mê man đó.
Đập vào mắt chính là cảnh sắc cực kì quen thuộc, mà Ngôn Thừa thì đang ngồi ở bên cạnh tôi, lau mặt cho tôi, nhìn thấy tôi vừa tỉnh, hốc mắt nó lập tức liền đỏ hoe. Chỉ là rất nhanh sau đó nó liền khôi phục lại bộ dáng như lúc đầu, một mặt đầy giận dữ mà trừng tôi.
“Rốt cuộc cũng chịu tỉnh rồi hả?”
Tôi muốn nói, nhưng yết hầu lại quá khô khan, cổ họng tựa như bị mắc nghẹn vậy.
Từ lâu tôi và Ngôn Thừa đã hình thành nên một sự ăn ý không thành tiếng, chỉ cần trao đổi một ánh mắt, liền rõ ràng ý tứ của đối phương. Nhìn thấy cái chớp mắt của tôi, nó hừ một tiếng, lấy một ly nước tới cho tôi uống.
“Anh có biết anh ngủ mấy ngày hay không hả?” Buông ly nước xuống, Ngôn Thừa tức giận nói.
Tôi có chút ngây ra, suy nghĩ cũng hỗn loạn, cho nên ngốc ngốc nói: “Anh nằm mấy ngày lận sao? Lâu như vậy?”
Ngôn Thừa nói: “Anh mê man tận ba ngày lận đó! Ba mẹ đều gấp muốn chết, nếu không phải bác sĩ nói anh không có gì đáng ngại, nói không chừng bọn họ đã liều mạng với thầy cô ở trường rồi.”
“Bác sĩ?” Nghe thấy hai từ này, tôi nhất thời chảy ra một thân mồ hôi lạnh, “Nhà mình gọi bác sĩ khám cho anh hả?”
“Anh bất tỉnh như vậy, không tìm bác sĩ khám thì tìm ai.” Ngôn Thừa dừng một chút, sau đó nghi ngờ hỏi tôi: “Anh và Ấn Cửu Hàn làm gì ở trỏng vậy?”
“Gì? Tại sao lại hỏi như vậy?” Tôi dò hỏi, đáy lòng cực kì khẩn trương.
“Bởi vì sau khi bác sĩ khám cho anh xong, biểu tình của ổng rất là kì lạ.”
“Ông bác sĩ đó nói thế nào?” Tôi cần phải hiểu rõ tình huống mới được.
“Nói anh bị cảm, mệt mỏi quá độ, thiếu máu, còn thiếu dinh dưỡng… Nói chung là một đống loại bệnh lặt vặt. Bất quá kì quái nhất chính là Ấn Cửu Hàn ấy, không chịu rời đi thì thôi còn không chịu tiếng nào cả, hơn nữa còn muốn đích thân chăm sóc anh, em với ba mẹ muốn tiếp cận anh cũng rất khó khăn đó.” Ngôn Thừa đầy mặt không vui nói.
“Cần gì phải hùa theo xằng bậy với hắn làm gì?” Tôi hỏi.
“Bởi vì vừa mới kéo hắn ra, hắn sẽ trở nên rất khủng bố. Bác sĩ nói hắn bị kích thích tạo ra triệu chứng chướng ngại tinh thần, ở trong thời gian đó liền đối với anh sinh ra cảm giác ỷ lại, cho nên tạm thời sẽ không rời khỏi anh, ba mẹ nhìn thấy bộ dáng đó của hắn cũng chỉ biết mặc kệ hắn. Nếu không phải vừa rồi ba mẹ hắn cưỡng ép hắn lôi về nhà, bảo đảm hiện tại đã bá đạo không cho em tới gần anh rồi.” Ngôn Thừa tuy bất mãn, nhưng thần sắc vẫn như thường, không có chỗ nào kỳ quái cả.
Tôi liền âm thầm thở phào ra một hơi, xem ra bác sĩ không có nói bậy cái gì. Lấy tính cách cố chấp kia của Ấn Cửu Hàn, đại khái cũng chỉ có mình ba mẹ hắn mới đánh bại được hắn.
“Lúc hai người ở trong vách đá kia, có phải vẫn đang đào hang hay không?” Ngôn Thừa đột nhiên hỏi.
“À… Ừ.” Tôi chần chờ một hồi mới dám trả lời.
“Trách không được anh lại mệt mỏi quá độ.” Nó kéo tay tôi nói: “Em nhớ rõ hai ngày trước móng tay anh đều là đất cát, hiện tại đã sạch sẽ, hẳn là được Ấn Cửu Hàn lau sạch rồi. Không nhìn ra hắn lại tỉ mỉ như vậy nha.”
Tôi không tự giác rút tay về, đối với sự động chạm của nó có hơi mâu thuẫn một chút.
Ngôn Thừa giật mình nói: “Anh làm sao vậy?”
Nó nhìn ra tôi không thích hợp. Vừa rồi tôi có nói, chỉ cần trao đổi một ánh mắt chúng tôi liền hiểu rõ tâm ý của nhau, trước đó nó không thèm cũng như lười nghĩ nhiều, nhưng hiện tại nhìn thấy phản ứng của tôi, nó lập tức liền nhận ra sự bất thường.
Tôi vội vã che giấu: “Tay có chút tê, em vừa đụng vào liền có cảm giác như bị kim châm đâm vào vậy.”
“A, ra là vậy, vậy em không chạm vào anh nữa.”
Ngôn Thừa thấy tôi không có chuyện gì nữa, liền về giường của nó nằm nghỉ ngơi, nhìn thấy quầng thâm dưới đáy mắt của nó, hẳn là mấy ngày nay đều ngủ không được ngon, cho nên vừa nhắm mắt không bao lâu liền ngủ say.
Đầu óc của tôi còn có chút rối loạn, vừa tiêu hoá lượng tin tức mà Ngôn Thừa mới cung cấp, vừa nghĩ tới hình ảnh của ngày hôm đó: trong không gian tối đen như mực, một đôi bàn tay không ngừng vuốt ve thân thể tôi, một bóng người ở phía trước không ngừng đung đưa, không chút nào khách khí ra vào trong cơ thể tôi…
Tôi cảm giác có hơi nghẹt thở, không tự chủ được mà ra một thân mồ hôi lạnh.
Một Ấn Cửu Hàn không phân rõ phải trái như vậy, sẽ tỉ mỉ vì tôi mà lau mình sao? Hay là sợ chuyện đó bị bại lộ. Đợi chút, nói như vậy, mấy ngày nay Ấn Cửu Hàn vẫn luôn ở bên cạnh tôi, thậm chí là không kiêng nể gì mà “dâm dê” tôi?
“…”
A, thật khó chịu, đừng nghĩ tới chuyện này nữa!
Nhưng mà, tôi mới “im lặng” chưa được bao lâu, cửa bên ngoài liền bị người gõ vang, tần suất có chút dồn dập, là ai vậy?
Nhìn thấy Ngôn Thừa đang ngủ say, tôi liền tự mình đứng dậy đi mở cửa. Sau khi xuống giường đi được vài bước, tôi cũng cảm thấy thân thể đã tốt lên rất nhiều, ngoại trừ có hơi vô lực, cũng không có chỗ nào “không thích hợp” nữa.
Chỉ là vừa mở cửa ra, tôi liền nhìn thấy được người mà tôi không muốn thấy nhất.
“Cậu tỉnh rồi!” Ấn Cửu Hàn một tay đè lại cửa, ngữ khí không tốt mà hỏi: “Tại sao cậu lại ra mở cửa?”
“Thất vọng hả? Vậy thì thật xin lỗi nha.” Tôi trợn mắt, “Không có việc gì thì cậu mau về đi, tôi còn muốn… Ấn Cửu Hàn, cậu làm gì vậy!”
Không ngờ hắn lại vươn một tay ra bế ngang tôi lên.
“Đừng lộn xộn, cậu trở về nghỉ ngơi thật tốt cho tôi! Đừng có tuỳ tiện xuống giường chạy loạn!” Mắt hắn lạnh lẽo nói.
Tôi tức đến nở nụ cười, “Cậu nghĩ rằng tôi bị bệnh rất nặng hả? Hay cậu cho rằng bản thân rất lợi hại, có thể khiến tôi bất tỉnh tới mấy ngày.”
Ấn Cửu Hàn cúi đầu nhìn tôi, hỏi: “Cậu ngủ lâu như vậy, có đói bụng hay không?”
“Gì?” Tôi sửng sốt một chút, ngay sau đó cái bụng cũng rất phối hợp mà đánh trống biểu tình.
“Qủa nhiên là chưa ăn gì có đúng không?” Ấn Cửu Hàn nhíu mày, “Cậu muốn ăn gì, tôi đi làm cho cậu.” Hắn nghĩ nghĩ rồi nói, “Chắc bây giờ cậu chỉ ăn được cháo thôi, vậy cậu muốn ăn cháo thịt nạc hay trứng muối?”
“Không cần, tôi không muốn ăn!”
Nhưng Ấn Cửu Hàn lại không thèm để ý, hắn đem tôi đặt lại ở trên giường, thay tôi sửa lại góc chăn, sau đó tự xuống phòng bếp nhà tôi loay hoay một hồi.
Ngôn Thừa không biết tỉnh lại từ lúc nào, nói: “Mấy ngày nay cậu ta đều như vậy. Hoàn toàn đắm chìm ở trong thế giới của bản thân.”
Tôi kinh ngạc: “Ý em là sao?”
“Oáp…” Ngôn Thừa ngáp một cái, “Không phải lúc nãy em có nói rồi sao? Hắn bị kích thích ra chứng tinh thần chướng ngại đó. Bác sĩ nói đây là bệnh ở trong lòng, so với bệnh trên người anh còn khó trị hơn. Cũng không biết lúc nào mới tốt lên được nữa.”
“Hắn không đi trị liệu sao?”
“Không có.” Ngôn Thừa nhún vai, “Hắn nói mình không có bệnh, không muốn rời khỏi anh, bác sĩ cũng nói không thể ép buộc hắn. Em quan sát mấy ngày nay, có cảm giác hắn muốn đem anh chiếm làm của riêng vậy, tựa như đem anh về nhà làm bà xã ấy.”
Tôi có chút mẫn cảm, lập tức nói: “Em nói hươu nói vượn cái gì vậy? Đừng có giỡn!” Chẳng lẽ Ngôn Thừa nhìn ra cái gì rồi, cho nên mới cố ý thử tôi? Hay là do tôi quá nhạy cảm đi?
“Được được được, em không nói nữa, em ngủ đây. Bất quá ngủ ở đây khẳng định là ngủ không được yên, em tới phòng ba mẹ ngủ vậy.” Nói xong nó liền đi ra ngoài.
“Đừng đi!” Tôi không muốn ở một mình với Ấn Cửu Hàn đâu, cho nên mới vội vã ngăn Ngôn Thừa lại, nhưng đã chậm rồi, lúc nó rời đi cũng là lúc Ấn Cửu Hàn trở lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.