*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Dứt lời, Đỗ Yến Lễ không lãng phí thời gian nữa. Anh nắm tay Đan Dẫn Sanh, kéo hắn quay về hướng ngược lại.
Thoát khỏi dòng người ách tắc đang sợ hãi đùn đẩy nhau trên thang cuốn, bầu không khí nhất thời thoải mái hơn rất nhiều.
Cả hai vội vã chạy thẳng đến cuối hành lang, chưa đầy một phút đã nhìn thấy cửa thoát hiểm. Thấy cánh cửa sắt đóng kín, Đan Dẫn Sanh lập tức đưa tay định mở chốt.
Đột nhiên, cố tay hắn bị Đỗ Yến Lễ nắm chặt.
Đỗ Yến Lễ chỉ chỉ làn khói mờ đang len lỏi qua khe cửa: “Cậu nhìn xem, cửa vẫn bị khóa, hẳn có lý do gì đó nên mới ít người sử dụng lối này.”
Nãy giờ phải chạy liên tục nên Đan Dẫn Sanh đã thấm mệt, hắn khẽ thở dốc: “Chẳng lẽ chúng ta lại quay lại sao?”
Đỗ Yến Lễ lấy một chiếc khăn ướt ra, nói với Đan Dẫn Sanh: “Để tôi mở cửa, cậu đứng xa một chút.”
Đan Dẫn Sanh từ chối: “Tôi đứng đây được rồi.”
Đỗ Yến Lễ liếc mắt nhìn Đan Dẫn Sanh, tuy đối phương có vẻ căng thẳng nhưng hắn vẫn tỏa ra khí thế không sợ hãi bất cứ điều gì. Anh biết dăm ba câu của mình chẳng thể nào thuyết phục hắn, mà anh chỉ có một cái khăn, không che cho hai người cùng lúc được.
Thời gian là vàng bạc, Đỗ Yến Lễ bèn lựa chọn một phương thức khác.
Anh đột nhiên vươn tay, kéo Đan Dẫn Sanh vào lòng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-y/67852/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.