Chương trước
Chương sau
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Tập đoàn tài chính Đỗ thị sở hữu một tòa nhà chọc trời nằm ngay trong trung tâm thành phố, đây cũng là “chiến hạm” của công ty mẹ, ngạo nghễ giữa đỉnh, độc chiếm đầu lân, tầm nhìn bao quát khung cảnh xung quanh.
Khi Đỗ Yến Lễ trở lại công ty thì nhân viên vẫn đang nghỉ trưa, bầu không khí có vẻ thoải mái hơn so với giờ làm việc. Trước cửa văn phòng của tổng giám đốc, cô nàng thư ký vừa ăn sữa chua vừa thì thầm tám chuyện với đám bạn qua điện thoại.
Đỗ Yến Lễ về sớm làm cô thư ký giật bắn mình, cô nàng vội vã đứng dậy: “Chào tổng giám đốc!”
Đỗ Yến Lễ gật đầu: “Cứ nghỉ ngơi tiếp đi.”
Anh lướt qua người cô gái, bước vào phòng làm việc.
Đây là một căn phòng vô cùng rộng rãi, sau bàn làm việc có cửa sổ thủy tinh sát đất để lấy sáng cho phòng, bên trái bàn đặt một bộ sofa tiếp khách, bên phải là tủ kính trưng bày các giải thưởng quốc tế do chi nhánh của Đỗ thị ở khắp nơi đạt được.
Ngoài những thứ đó ra, trong phòng cũng không trang trí vật gì xa xỉ, chỉ tô điểm bằng vài bức tranh và thảm trải sàn. Văn phòng là nơi làm việc, không cần bày biện nhiều đồ đạc dư thừa. Nếu muốn, Đỗ Yến Lễ có thể chọn những địa điểm đón tiếp khác phù hợp với yêu cầu hơn.
Đỗ Yến Lễ ngồi tại chỗ, tựa đầu ra sau, lẳng lặng nhắm mắt nghỉ ngơi một lát.
Hôm nay đúng là ngoài ý muốn.
Để phòng ngừa những chuyện thế này phát sinh trong tương lai, hợp đồng của anh phải có biện pháp phòng chống những tình huống tương tự.
Đỗ Yến Lễ ngẫm lại xem bản hợp đồng cũ anh soạn liệu có chỗ nào sai sót không.
Trong chốc lát, suy nghĩ của Đỗ Yến Lễ bắt đầu cao chạy xa bay. Khi nghỉ ngơi, anh sẽ thả lỏng bản thân, chẳng hề gò bó tư duy của mình mà để nó tự do hành động.
Phong cách thời trang của Đan Dẫn Sanh quả là độc đáo, người trong nghề đều ca ngợi gu thẩm mỹ đi trước thời đại của vị giám đốc này.
Qua lần gặp mặt ban trưa, nếu phân tích từ góc độ thương mại thì Đan Dẫn Sanh không phải là đối tác lý tưởng, cậu ta quá mức kích động và trẻ con, hơn nữa cũng không biết sắp xếp kế hoạch.
Đỗ Yến Lễ vừa nghĩ đến đây thì có người gõ cửa, âm thanh của thư ký vang lên: “Tổng giám đốc, nếu ngài đã về thì tôi xin phép báo cáo một chút về lịch trình tiếp theo.”
Đỗ Yến Lễ mở mắt ra. Tinh thần anh rất tốt, mặt mày tỉnh táo, chẳng hề uể oải chút nào, đáp: “Vào đi.”
Cô thư ký cầm một túi hồ sơ bước tới. Cô nàng có giọng nói dễ nghe, thái độ nghiêm chỉnh, tác phong chuyên nghiệp, bắt đầu báo cáo về lịch trình hôm nay:
“2 giờ rưỡi chiều tiến hành hội nghị theo kế hoạch trước đó, hội nghị sẽ kéo dài khoảng 20 phút, kết thúc lúc 2 giờ 50. Sau đó ngài sẽ tham gia lễ cắt băng khánh thành của một công trình chính phủ. Tiếp theo là đi thị sát ở khu…”
Sau khi trình bày xong, thư ký mở túi hồ sơ, đưa một bản hợp đồng cho Đỗ Yến Lễ.
“Đến tối có một buổi tiệc từ thiện, chúng ta sẽ thương thảo và ký tên vào bản hợp đồng này cùng người phụ trách của công ty MUSES.”
Đỗ Yến Lễ đột nhiên cắt ngang: “Người phụ trách của MUSES? Đan Dẫn Sanh?”
Thư ký: “Đúng vậy.”
Mới nãy còn nghĩ sẽ không hợp tác với cậu ta, sau đó thư ký bèn đập vào mặt anh hợp đồng của MUSES, quả báo tới nhanh ghê.
Đỗ Yến Lễ nhướng mày, nhìn lướt qua tập giấy trước mắt.
Nhận xét của ban cố vấn về lợi ích của hợp đồng: Mức cao nhất.
Nhận xét của bộ phận kế toán về giá trị thu nhập trong tương lai: Mức ưu tú.
Đỗ Yến Lễ: “…”
Cô thư ký nhìn mặt đoán ý, dò hỏi: “Giám đốc, có vấn đề gì sao?”
Đỗ Yến Lễ quyết định công tư phân minh, tin tưởng đoàn đội chuyên nghiệp của Đỗ thị: “Không có gì, cứ tiến hành theo lịch trình.”
Cửa quán cafe phía góc đường bật mở, tiếng chuông leng keng khẽ khàng vang lên. Một cô gái cao ráo xinh đẹp nhưng ngực lép bước vào, cô nhìn bức tường trát xi măng, quạt trần cũ kỹ và bàn ghế bằng kim loại, không gian trang trí theo phong cách Công Nghiệp (1) đập vào tầm mắt.
Cô nàng lướt một vòng xung quanh quán cafe vắng lạnh, nhanh chóng tìm thấy người mình muốn tìm. Cô bước đến gần đối phương, nở một nụ cười máy móc rồi cất tiếng: “Chào tổng giám đốc Đan.”
Đan Dẫn Sanh đang nằm dài cạnh bàn, chắc hắn ta đã bao trọn quán cafe này rồi. Gã đàn ông chắp hai tay sau gáy, chân nọ gác lên đùi chân kia, lười biếng híp mắt: “Chuyện gì?”
Người đẹp xuất hiện trong quán cà phê là thư ký của Đan Dẫn Sanh, tên Hứa Á.
Hứa Á mở túi hồ sơ trên tay, bày ra bảy tấm hình trước mặt Đan Dẫn Sanh. Cô nàng cố tỏ vẻ tao nhã, coi như không biết mình đang làm ma cô dắt trai: “Tôi mới ghé qua công ty giải trí theo lời ngài dặn và chọn được một số ảnh này, ngài xem có hợp ý ai không?”
Đan Dẫn Sanh vẫn nằm vểnh râu, hắn nghiêng đầu, xoi mói nhìn đống ảnh trong tay Hứa Á.
Sau sự kiện ngoại tình, Đan Dẫn Sanh cũng đã bái biệt tiểu minh tinh kia, đóng băng cậu ta hoàn toàn. Bây giờ hắn phải tìm cách bù đắp tâm trạng hỏng bét của bản thân.
Cách tốt nhất để quên đi tình nhân cũ, đó là tìm một tình nhân mới.
Hắn quyết định lần thứ hai chọn người ngoan ngoãn hiểu chuyện, đem về nuôi để an ủi tâm hồn bị tổn thương.
Trong khi Đan Dẫn Sanh xem ảnh, Hứa Á tranh thủ nhắc nhở: “Giám đốc Đan, còn nửa tiếng nữa là phải bắt đầu lịch trình buổi chiều.”
Đan Dẫn Sanh hờ hững: “Không đi.”
Hứa Á: “Nhưng ngài đã hẹn người ta rồi…”
Đan Dẫn Sanh: “Không đi.”
Hứa Á nghẹn họng.
Đan Dẫn Sanh rà soát một vòng, ánh mắt dừng ở tấm ảnh thứ ba.
Người trên ảnh khá ưa nhìn, da trắng như tuyết, khuôn mặt ngây thơ, có vẻ rất hiền lành dễ thương, chính là kiểu mà Đan Dẫn Sanh muốn tìm.
“Được đấy.” Cuối cùng hắn cũng chịu ngồi thẳng dậy, ngón tay gõ gõ lên tấm ảnh, “Chọn cậu ta.”
Tâm trạng của gã đàn ông đã dịu xuống, đôi mày luôn cau lại giờ cũng giãn ra.
Hứa Á tiếp tục cố gắng, quyết không đầu hàng: “Giám đốc, còn hai việc nữa.”
Đan Dẫn Sanh: “Việc gì?”
Hứa Á: “Tối nay có tiệc từ thiện trên du thuyền.”
Đan Dẫn Sanh hờ hững: “Ồ? Sau đó thì sao?”
Hứa Á: “Sau đó chúng ta phải ký hợp đồng với xí nghiệp Đỗ thị, giám đốc bên họ cũng sẽ đến.”
Đan Dẫn Sanh không mấy để tâm: “Chỉ vậy thôi hả?”
“Vâng, chỉ vậy thôi.”
“Được rồi, để đó cho tôi.” Đan Dẫn Sanh nói, bỏ hai chân xuống ghế, “Cô đem cậu ta đi tân trang lại đi, trông hai lúa quá.”
Hứa Á: “Nhưng tiệc rượu lần này khá trang trọng…”
Đan Dẫn Sanh: “Thế thì sao?”
Hứa Á mỉm cười: “Chẳng sao cả, hẹn gặp ngài đêm nay.”
Đang giữa mùa đông nên sắc trời nhanh tối, trăng sao và đèn đóm đồng thời thắp lên một thế giới phồn hoa rực rỡ. Các giám đốc, ông chủ áo quần là lượt cùng phu nhân hoặc bạn gái tới lui bắt chuyện.
Tình nhân mới của Đan Dẫn Sanh tên là Bạch Dư.
Khi hắn dẫn Bạch Dư và Hứa Á đến, trùng hợp thế nào, Đỗ Yến Lễ cũng bước lên cầu thang của du thuyền. Đỗ Yến Lễ còn đang chào hỏi đám người, nét cười trên khóe miệng anh rất nhẹ, tựa hồ một cơn gió cũng có thể cuốn bay.
Tiếp đó, anh nhìn thấy Đan Dẫn Sanh.
Gió còn chưa kịp lặng đi, nụ cười trên mặt đã tắt lịm.
Gió đêm mơn man thổi, ánh đèn phản xạ xuống mặt sông, lấp lánh nhảy nhót trên khuôn mặt cả hai. Giữa ánh sáng dịu dàng và trong trẻo ấy, Đỗ Yến Lễ một lần nữa gặp lại Đan Dẫn Sanh.
Mới đây mà cậu ta đã tìm được bồ mới, về phương diện này thì phải xưng là tốc độ bàn thờ.
Đỗ Yến Lễ gật đầu với Đan Dẫn Sanh, chân bước đều đều, lướt ngang qua người hắn.
Xiêm áo và tóc mây của du khách in bóng trên làn nước, cảnh sắc huy hoàng mờ ảo như tranh vẽ, mỗi khi có gió thì lúc tụ lúc tan hệt khói sương. Có cảm giác ánh sáng tuyệt đẹp kia cũng chỉ làm nền cho những người trên thuyền mà thôi.
Đan Dẫn Sanh còn đang hãi hùng vì gặp lại Đỗ Yến Lễ, hắn nhìn chằm chằm theo bóng dáng anh dần xa, mãi đến khi tầm mắt bị những vị khách khác che khuất. Hắn quay sang quát Hứa Á: “Sao cô không báo với tôi là hôm nay Đỗ Yến Lễ cũng đến?!”
Hứa Á ngoài mặt mỉm cười, trong lòng điên cuồng chửi bới: “Giám đốc à, tôi có nói mà.”
Đan Dẫn Sanh: “Thôi, cô lỡ quên thì thôi, tiệc này to như thế, chắc gì sẽ đụng mặt anh ta.”
Qua một buổi chiều, Đan Dẫn Sanh đã bình tĩnh hơn. Hắn không kích động như buổi trưa nữa, vì hắn biết rằng mình và Đỗ Yến Lễ kỳ thực cũng không phải kẻ thù. Dù sao đồng bọn của kẻ ngoại tình là đối tượng bao dưỡng của Đỗ Yến Lễ chứ không phải bản thân anh ta.
Đỗ Yến Lễ không mâu thuẫn cũng không đối nghịch với mình, trưa nay mình đã bất lịch sự với Đỗ Yến Lễ, anh ta chẳng làm gì sai cả.
Đan Dẫn Sanh tự nhủ, nhưng trong lòng vẫn khó chịu vô cùng.
Nỗi ám ảnh bị cắm sừng sao có thể dễ dàng tiêu tan như vậy.
Đan Dẫn Sanh quyết định di dời sự chú ý. Hắn quay sang Bạch Dư, vòng tay qua eo đối phương, khẽ mỉm cười ám chỉ, “Cưng phải ngoan ngoãn nghe lời, về nhà rồi muốn gì cũng có, hiểu chưa?”
Bạch Dư dịu dàng gật đầu: “Em hiểu rồi, thưa giám đốc.”
Đan Dẫn Sanh hôn Bạch Dư một cái xem như phần thưởng, ôm cậu ta bước thẳng tới, gia nhập buổi tiệc huy hoàng kia.
Trăng tròn lơ lửng giữa màn đêm đen, du thuyền chầm chậm dạo vòng trên mặt sông. Tiếng sóng nước rì rầm hòa cùng tiếng nhạc quanh quẩn trong khoang tàu, càng làm nổi bật khúc piano du dương kia. Vài vị khách cùng bạn gái cũng theo đó mà bước lên sàn nhảy, váy dài tung bay, mùi nước hoa thoang thoảng.
Ngoài sàn nhảy, Đỗ Yến Lễ đang trò chuyện cùng mọi người. Đám đông vây xung quanh anh như thể anh là trung tâm của buổi tiệc, muốn giành được cảm tình hoặc móc nối tiền tài với anh. Đỗ Yến Lễ chẳng hề phản cảm với điều đó, khi bọn họ tìm kiếm cơ hội đầu tư từ anh, anh cũng đang thu thập dữ liệu qua lời nói của bọn họ.
Tất cả đều dựa trên sự trao đổi công bằng.
Bầu không khí hài hòa ấy đại khái kéo dài tầm 20 phút. 20 phút sau, Đỗ Yến Lễ cảm thấy cuộc trò chuyện này có thể kết thúc. Anh nâng tay lên, sau khi chạm cốc thì mượn cớ ngắt lời đối phương, sau đó rời khỏi vòng vây.
Đỗ Yến Lễ quyết định nghỉ ngơi một chút. Anh đã chọn địa bàn xong, là boong tàu bên ngoài khoang thuyền.
Ngày đông nên trên boong vắng tanh, sóng vỗ rì rào, gió thổi mơn man, sau lưng là sự cuồng nhiệt và ánh đèn chớp tắt, hai mảng sáng tối đối lập thật vô cùng thú vị.
Đỗ Yến Lễ chọn một vị trí thoáng đãng ngồi xuống, gió lạnh lướt qua má, người đàn ông vừa ngẩng đầu, bỗng nghe tiếng nói chuyện theo gió truyền vào tai anh:
“Tôi đã bảo đừng gọi nữa cơ mà, tôi đang đi với Đan Dẫn Sanh, tuy hắn ta ngu nhưng nhiều tiền lắm. Các anh cho tôi thêm hai tháng, đừng nói số nợ hiện tại, tôi trả các anh gấp đôi cũng được!”
Đỗ Yến Lễ: “…” Từ từ, sao lại có Đan Dẫn Sanh ở đây?
Anh còn đang mải suy nghĩ, chợt có một âm thanh vang lên.
Lần này là bồi bàn phục vụ trên du thuyền, anh ta đứng cạnh Đỗ Yến Lễ, ngạc nhiên hỏi:
“Tiên sinh, sao ngài lại ngồi ngoài này? Buổi tối gió lớn lắm, ngài có cần tôi lấy dù che không?”
————————————————
(1) Nội thất phong cách Công nghiệp (Industrial Interior): Phong cách nội thất tái hiện các kiến trúc cũ trong nhà máy, công xưởng. Thường nhấn mạnh vào chất liệu gạch, bê tông, kim loại và gỗ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.