*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Cuối cùng, Đỗ Yến Lễ không từ chối lời đề nghị của Đan Dẫn Sanh, hai người cùng tiến vào căn phòng ở cuối hành lang.
Vừa mở cửa ra, cho thẻ vào công tắc (1),không gian u ám tức khắc sáng đèn.
Đập vào mắt là một chai rượu và hai chiếc cốc đặt trên bàn tròn cạnh ghế salon. Cốc thủy tinh đã bỏ sẵn nước đá, lấp lánh dưới ánh đèn, đóa hoa hồng đặt bên cạnh cũng kiều diễm không kém. Lần này là hoa thật, vài ba cánh hoa rơi rụng gần đó.
Phía sau bàn là cửa sổ sát đất chiếm hết bức tường. Sắc trời dần tối, phố phường rực rỡ, muôn màu muôn vẻ phù phiếm hắt lên lớp kính, tửu sắc hào quang đều ở đây.
Khi Đỗ Yến Lễ đang đánh giá căn phòng, eo anh bỗng nhiên nằng nặng, mọc thêm một cái tay. Cùng lúc ấy, giọng cười khẽ khàng mờ ám của Đan Dẫn Sanh vang lên: “Bảo bối, thích không? Tất cả những thứ này đều chuẩn bị vì anh đó…”
Đỗ Yến Lễ hơi cau mày, anh cứ cảm giác mình đã nghe mấy câu này ở đâu rồi, hình như là mấy cái phim ngôn tình dài tập trên TV thì phải.
Đỗ Yến Lễ sâu xa liếc nhìn Đan Dẫn Sanh, hắn đang muốn kéo anh ngồi xuống ghế salon, nhưng anh không tiếp tục đi theo kế hoạch của Đan Dẫn Sanh nữa mà khom lưng cầm chai rượu trên bàn, nhìn thân bình: “Vodka? Tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-y/2987639/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.