Bạch Tri Cảnh không phải lần đầu tiên được hỏi đến vấn đề này.
Lần thi chuyển cấp đó chủ nhiệm lớp hai ngày ba bữa lại kéo cậu đến văn phòng tâm sự, hỏi cậu, 'Tại sao lại không chăm chỉ học tập?', 'Như thế này mãi thì sau này làm sao?', 'Em phải suy nghĩ mình học vì ai?', 'Nếu không vào được trường cấp ba tốt thì cũng sẽ cách những trường đại học tốt càng xa', 'Học tập chẳng lẽ chỉ vì điểm số thôi sao?', 'Hai người cha của em ngày xưa điểm cao số một số hai, em như vậy có xứng đáng với hai người họ không?'. 'Em đưa phiếu điểm này về nhà không phải là làm cho hai cha của em thất vọng sao?'...
Bạch Tri Cảnh cảm thấy thật sự rất khó chịu, cậu chỉ là không thích học mấy cái hàm số, tiếng anh, sao lại là sai trái?
Cậu đã từng hỏi Ứng Hứa, rốt cuộc làm cái gì mới tính là chuyện sai trái, Ứng Hứa nói bất cứ chuyện gì không làm tổn hại đến người khác đều không tính là chuyện sai trái.
Vậy cậu không chăm chỉ cũng đâu có hại ai, tại sao mọi người đều nhìn chằm chằm vào cậu mà bàn tán, cậu không quan tâm đến những chuyện mà mấy người họ nói là tốt, là nên làm.
—
Thật ra, trong lòng Bạch Tri Cảnh cất giấu một bí mật nhỏ, không nói cho một ai, ngay cả Ứng Hứa cũng không biết.
Bí mật này là hồi cậu học lớp sáu.
Năm ấy, trường tổ chức kỷ niệm một trăm năm ngày thành lập trường, hiệu trưởng nói năm nay muốn trao tặng cho cậu danh hiệu học
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082313/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.