"Em đi lên văn phòng với tôi!" Giáo viên ngữ văn quát lên giận dữ.
Bạch Tri Cảnh không phục bĩu môi, chậm chạp đi ra cửa, thấy Tống Bảo Bối không đi theo, cậu quay đầu vẫy vẫy tay, "Đi thôi!"
"Chậc!" Tống Bảo Bối rụt người dưới ngăn bàn, làm mặt quỷ nói, "Cô không bảo tao đi!"
"Cô ơi!" Bạch Tri Cảnh kêu một tiếng, "Tống Bảo Bối nói cậu ấy cũng trốn học, cậu ấy là anh em của em, muốn phạt thì phạt cùng nhau."
"Đệt!" Tống Bảo Bối thò đầu ra, vội vàng bào chữa, "Em không có..."
"Em không có cái gì!" Giáo viên ngữ văn vỗ bàn, Bạch Tri Cảnh nhắc cô mới nhớ ra còn có Tống Bảo Bối nữa, "Em cũng đi theo!"
Bạch Tri Cảnh vui vẻ: "Cô thật công bằng công chính, là Bao Thanh Thiên tái thế!"
"Bớt ba hoa lại!" Giáo viên ngữ văn hừ một tiếng, "Nhanh cái chân lên."
"Cô ơi," Tống Bảo Bối còn muốn giãy dụa, "Không phải nói thế kỷ 21 không còn xử tội liên đới nữa sao cô?"
"Em có trốn học không?" Giáo viên ngữ văn hỏi.
Tống Bảo Bối ấp úng nói không nên lời.
"Không phải vậy sao," giáo viên ngữ văn vỗ tay một cái, "Tôi không nói oan cho em đúng không?"
"Không oan không oan," Bạch Tri Cảnh cướp lời, "Thật sự không oan, cô quá anh minh sáng suốt."
Tống Bảo Bối giận đến mức đầu muốn bốc hơi.
"Cảnh Nhi, sao mày có thể như vậy chứ!" Trên đường đi tới văn phòng, Tống Bảo Bối oán giận với Bạch Tri Cảnh, "Sao mày lại bán đứng tao!"
"Mày còn không biết xấu hổ mà nói vậy!" Bạch Tri Cảnh liếc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082306/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.