Bạch Tri Cảnh ngồi một mình trong sân chưa được bao lâu, trên đùi bị muỗi đốt hai miếng, thật sự rất ngứa.
Cậu duỗi tay gãi, càng gãi càng ngứa, cậu không nhịn được mà cào mấy cái, vết muỗi đốt bị cào rỉ một giọt huyết tương nhỏ xíu, Bạch Tri Cảnh bị đau hít sâu một hơi, đôi mắt bắt đầu tích nước, nhưng mức đau này vẫn chưa đủ để khóc.
Bạch Tri Cảnh dùng sức chớp chớp mắt, nước mắt không cố rặn nhưng không thể chảy ra, cậu bĩu môi, nhìn vết cào nhỏ xíu trên đùi, thầm nghĩ không thể để máu chảy vô ích, cậu không lau vết huyết tương nhỏ xíu kia mà cầm lấy điện thoại tính chụp một tấm hình nghệ thuật, tạo dựng không khí bi thương 'Con bị đau chân nếu mai còn đi học thì phải cưa chân', biết đâu ba cậu mềm lòng đồng ý thì sao.
Ai mà ngờ vết huyết tương kia còn nhỏ hơn cả cứt mũi, Bạch Tri Cảnh chỉnh camera đối diện với chân tìm góc độ một lúc lâu, cố gắng chụp được cảm giác bi thương mà mình muốn, nhưng chưa làm xong vết muỗi cắn đã khô lại, lấy kính lúp soi cũng tìm không ra.
Bạch Tri Cảnh khóc không ra nước mắt, vội vàng chụp một tấm vết muỗi cắn, gửi cho Tống Bảo Bối, hỏi: "Đại bảo, mày nhìn chân tao xem, có giống sắp liệt nửa người không?"
Tống Bảo Bối không biết có phải đang chơi game không, hơn ba phút sau mới thấy trả lời: "Cảnh Nhi, tao thấy chân này của mày giống quán quân chạy nước rút thế vận hội Olympic đấy!"
"Cút mẹ mày đi! Mày nhìn cẩn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082303/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.