Bạch Tri Cảnh vừa liếm kem vừa đi vào trong sân, mới đến trước cửa đã nghe thấy tiếng hát i i a a từ trong radio truyền tới.
"Ông ơi!" Bạch Tri Cảnh nhảy từ trên xe xuống, lúc này thì không thấy kêu đau mông nữa, cũng không lo chuyện bị liệt nửa người, cậu vung tay chạy ào vào trong sân, "Ông hôm nay nghe cái gì vậy? Con mua cho ông vở 'Mười tám đưa tiễn' ông đã nghe xong chưa!"
"Cái gì mà 'Mười tám đưa tiễn' có giống với 'Mười tám lần chạm' không?" Tống Bảo Bối vốn bị phơi nắng đến héo úa, nghe vậy đã hăng hái trở lại, "Ông ơi, ông càng ngày càng dẻo dai, cho con nghe với!"
Mười tám đưa tiễn là 1 vở hí kịch còn Mười tám lần chạm là một bài hát thể dục nhịp điệu.
Ứng Hứa một tay xách một tên, giống như xách cổ gà con, "Về nhà tắm rửa thay đồ đã, ông sáng mới uống thuốc đang nghỉ ngơi, đừng làm phiền."
Bạch Tri Cảnh nghĩ cũng đúng, cậu cả người toàn mồ hôi, lỡ như làm ông ngộp thở ngất xỉu thì sao, vì vậy cậu ngậm kem, cùng Tống Bảo Bối đi về nhà tắm rửa trước.
Ứng Hứa vào nhà mình, ông nội đang nằm trên ghế tựa, trước ngực ôm một chiếc radio kiểu cũ, đang phát kịch Chiết Giang.
Anh nghe không hiểu mấy cái này, cũng không hiểu được cái hay của nó, tiếng nhiễu sóng xen lẫn tiếng hát, cửa sổ phòng khách được mở, quạt điện không bật.
Ông rũ mi mắt, nghe thấy tiếng mở cửa thì tỉnh dậy, híp mắt nhìn một lúc mới thấy rõ là Ứng Hứa đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-voi-tinh-hinh/1082295/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.