Nhưng mà Chu Hạo cũng là một người có ánh mắt nhìn người, nói thế nào đi nữa thì hắn tuyệt đối cũng là phú nhị đại, những nữ nhân phấn son lòe loẹt sao có thể xứng với hắn? Thời gian không phụ người có tâm, phí hết chín sức trâu hai sức hổ, rốt cuộc hắn cũng tìm được nơi ở của hoa khôi trường học Lục Tiểu Nguyệt, cho nên mới hưng phấn chạy đến đây.
Hắn không tin, dựa vào gia thế của hắn, cô nàng kia còn không ngoan ngoãn bò lên giường của hắn? Nghĩ tới đây trong lòng Chu Hạo càng thêm bốc hỏa.
Thế nhưng, tâm tình vui sướng của hắn ban đầu lại bị tiểu tử nghèo này làm hỏng.
Quan sát kỹ càng một phen, tiểu tử trước mặt này có lẽ cũng không lớn hơn mình là mấy. Trên người mặc một chiếc áo sơ mi ngắn tay màu vàng, không biết đã giặt bao nhiêu lần, đã bạc màu rồi. Còn bên dưới... một chiếc quần thể thao cộc màu đen, cùng với một đôi giày ba ta, đặc thù của công nhân, nông dân lao động.
Nói hắn nghèo cũng không sai, đối với tiểu tử này hắn thấy chướng mắt. Chu Hạo khóe miệng lộ tia khinh thường.
Xem người thanh niên tóc tai dựng đứng này, Đường Vũ không khỏi nhíu mày. Dáng dấp kia khiến Đường Vũ nhớ tới con gà trống mà nhà hắn nuôi khi còn bé.
"Này, vừa rồi ngươi nói chuyện với ta sao?" Đường Vũ chỉ vào mũi mình, thản nhiên nhìn Chu Hạo, hỏi.
Thấy tiểu tử trước mắt vậy mà không biết điều như thế, còn giả vờ ngây ngốc, Chu Hạo nhất thời nổi nóng: "Nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-to-y-tien/38867/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.