Nghe phát chán cái kiểu xưng hô này, Đường Vũ yếu ớt nói: "Ta nói cô nương này, ngươi phải nhìn rõ một chút, ta đường đường là một người đàn ông độc thân, không phải là lão công của ngươi được không? Tuổi còn nhỏ mà lại cận nặng thế, đã thế ra đường còn không đeo kính."
Cho tới giờ phút này, Đường Vũ mới nhìn rõ mặt cô gái phía trước.
Trên đầu tóc buộc hai cái đuôi ngựa, buông sang hai bên vai, gương mặt tròn trịa với cặp mắt to đang chớp chớp, phối hợp cùng với kiểu biểu lộ khiến cho người ta thương yêu thế kia, đúng là một cô gái đáng yêu yếu đuối.
Nhưng mà, điều khiến ánh mắt Đường Vũ dời xuống nơi khác đó chính là mặt trẻ em mà ngực thì phụ huynh. Nhìn tiểu cô nương trước mặt, Đường Vũ cảm giác đối phương tuyệt đối là không tới hai mươi tuổi, nhưng hai ngọn núi đáng kiêu ngạo dưới lớp áo thủy thủ kia bây giờ khiến người ta hoa cả mắt.
Chẳng trách vừa rồi khi mình ôm đối phương thì cảm giác rất mềm mại, nguyên lai là thế.
Lúc này mỹ nữ đáng yêu khuôn mặt cũng đỏ lên, nhìn Đường Vũ nói: "Ta không phải là sợ ngươi bỏ mặc ta à, cho nên ta mới ra hạ sách này. Nhưng mà ngươi có thể buông ta ra được không."
"Tuy rằng ánh mắt của ngươi không tốt, nhưng dù sao ngươi cũng đã gọi ta là lão công, ta cũng phải thực hiện một chút trách nhiệm của lão công chứ?" Đường Vũ thản nhiên nói.
Nếu đối phương muốn mình giúp, mình tuyệt đối sẽ giúp. Nhưng cô gái nhỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-to-y-tien/38865/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.