Ninh Phàm cũng không thèm nhìn tới nam tử đeo kiếm, dẫn Úy Trì cùng trăm tên Mai vệ thẳng tiến vào Tư Đồ phủ. Sau khi Ninh Phàm vào phủ, nam tử đeo kiếm mới thở phào nhẹ nhõm, cười khổ.
- Không hổ là đệ tử được thành chủ thu...
Tư Đồ phủ trang hoàng cực kỳ xa hoa, kim ngọc lót đầy địa, san hô điêu lan. Ngoại viện là một chỗ hoa viên, rộng ngàn trượng, cũng không biết Tư Đồ có loại thủ đoạn nào, nơi đây bốn mùa như xuân, hoa nở khoảnh khắc.
Duy nhất cổ quái là bên trong vườn hoa, khắp nơi có thể thấy vô số bia mộ. Phảng phất cả vườn xuân sắc đều là lễ truy điệu những mộ này.
Trong mộ truyền ra ti ti kiếm ý, khiến Ninh Phàm gạt gạt lông mày một cái.
- Nghĩa địa này bất phàm...
Chúng Mai vệ nghe Ninh Phàm nói như vậy, tất cả lắc đầu một cái, không hiểu. Một ít ngôi mộ thôi có thể có gì bất phàm? Vậy mà Úy Trì nghe lời nói của Ninh Phàm hơi biến sắc mặt, thầm khen Ninh Phàm nhãn lực không tầm thường.
Những thứ mộ phần này quả thật bất phàm.
Úy Trì chuẩn bị giải thích cho Ninh Phàm lai lịch của những ngôi mộ này, nhưng trước khi hắn mở miệng, sau lưng mọi người đột nhiên truyền đến một đạo thanh âm cười lạnh.
- Bất phàm? Hừ! Dựa vào ngươi cũng có thể nhìn ra mộ này bất phàm sao!?
Chúng Mai vệ vừa thấy người nói chuyện, tất cả khom người hành lễ.
Ninh Phàm quay đầu, nhìn người nói chuyện, là một trung niên người thon gầy hơn ba mươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-the-song-tu/180947/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.