Chương 230: Đánh bại Thạch Binh! (2) Hoan hợp tiên đảo cũng không lớn, lấy tu vi của hắn, đủ có thể rút lấy lực lượng của nửa đảo! Kim linh lực cuồn cuộn, dọc theo tay phải của Ninh Phàm, nhập vào trong cơ thể của hắn, thật giống như muốn xanh bạo thân thể của hắn. Giờ khắc này, cả tòa Hoan Hợp tiên đảo đại loạn, vô số lão quái tất cả phát hiện, linh khí của Hoan Hợp tiên đảo, một thoáng trở nên mỏng manh dị thường! Mà chỉ có tu sĩ cấp hóa thần cấp mới có thể cảm ứng được, hẳn là có người lấy trừu hồn chi thuật, rút đi linh khí khắp hòn đảo! Là ai? Ai có thể nắm giữ trừu hồn chi thuật! Hứa Như Sơn cùng Nghiêm Trung Tắc đều hóa thành khói xanh, bay tới không trung. Ninh Phàm từng hỏi được Hứa Như Sơn đồng ý, rút ra lấy lực của nửa hải đảo như vậy. Hai người họ hiển nhiên biết rõ, chuyện này hơn phân nửa là Ninh Phàm gây nên, tất cả âm thầm chấn kinh thủ đoạn của hắn. Cũng trong lúc đó, còn có bốn vị hóa thần khác, mỗi người độn trên bầu trời mệnh mông, tuyết đen tê dại, đều là ánh mắt ngưng trọng. Bọn họ cẩn thận tản ra thần niệm, dưới ảnh hưởng của nguyên từ chi lực, cố gắng từ trên đảo tìm ra cao thủ rút đảo hồn, nhưng không thu hoạch được gì. Giờ phút này Ninh Phàm, đã sớm độn vào bên trong Nguyên Dao giới sau khi rút lấy linh lực của nửa đảo. Thân ở tiểu thiên thế giới, há là ngoại giới hóa thần có thể dò xét chăng? Trong Nguyên Dao giới, Ninh Phàm bị kim lực cuồn cuộn bao phủ, thật giống như thành một tên kim nhân. Hắn hết sức đem kim linh lực đẩy vào ngón thứ hai của tay phải, lấy nó tu luyện ra kiếm chỉ đệ nhị chỉ. Nhất chỉ, núi lở! Nhị chỉ, trời sụp! Kim nhân ngồi đàng hoàng ở đất, tất cả kim linh từ từ đẩy vào bên phải đỉnh ngón tay bên phải, làm cho trên một ngón tay đó, kim quang thật giống như mặt trời. Kim lực đã đủ rồi. Chẳng qua là kiếm chỉ đệ nhị chỉ này, Ninh Phàm lại vô luận thế nào cũng thi triển không ra. Thật giống như có một đạo ngăn cản, trở ngại Ninh Phàm thi thuật. Hắn trầm tư ngàn lần, nhưng rốt cuộc hiểu ra, có ít thứ không phải là muốn thì có thể suy nghĩ ra. Sợ rằng mình không phải trong đấu pháp, mới có thể hoàn toàn hiểu ra chỗ tinh yếu của một chỉ này. Ninh Phàm lệnh cho nữ thi thoáng lui xa, hắn tạm ngừng áp chế kim quang, chợt vỗ vào trữ vật đại, lấy ra một cái thạch ngẫu. Hắn ngoắc tay, thạch ngẫu đón gió lớn lên, hóa thành Thạch Binh, hiện thân ra. - Thạch Binh nghe lệnh! Thạch Binh chưa thanh tĩnh, Ninh Phàm một tiếng ra lệnh, mang một cổ khí thế tuyệt mạnh, khiến cho trong mắt trống rỗng của Thạch Binh toát ra vẻ kinh dị. - Khí thế thật là mạnh! Cơ hồ có thể so với hóa thần! Ngài vẫn còn là nguyên anh hậu kỳ, tại sao lại có khí thế mạnh như thế...? Mà cơ hồ lập tức, Thạch Binh liền phát hiện địa phương chỗ người mình hẳn là một chỗ tiểu thiên thế giới. Vả lại tiểu thiên thế giới này tuy bị Ninh Phàm sửa đổi diện mục chưa phải là toàn bộ, nhưng có chút quen mắt. - Đây là... Đây là Nguyên Dao giới của tiểu thư! Không thể nào! Nguyên Dao ngọc làm sao rơi vào trong tay ngài! Ngài làm gì tiểu thư rồi? - Bắc Tiểu Man bình yên vô sự, mà ta giữ lời hứa với ngươi, thành Di Thế cung khách khanh đan sư. Cũng vào lúc Bắc Tiểu Man khó chịu, trị thương cho nàng. Ngọc này ta đoạt được từ trong tay của nàng, nhưng nàng không phản kháng. Đùa gì thế, tự độc ngọc giản ở trong tay Ninh Phàm, Bắc Tiểu Man dĩ nhiên không dám phản kháng. Thạch Binh dò xét một tia huyết dịch ở mi tâm. Huyết dịch ấy là máu của Bắc Tiểu Man, nó nhận chủ vì khôi lỗi do Bắc Tiểu Man lưu lại. Thạch Binh cảm ứng với huyết dịch, phát hiện huyết dịch bình an vô sự. Thạch Binh mới vừa thoáng an tâm, dù vẫn nửa tin nửa ngờ đối với lời Ninh Phàm nói cứu chữa Bắc Tiểu Man, nhưng miễn cưỡng tin tưởng Ninh Phàm không hại Bắc Tiểu Man. Ninh Phàm khẽ cau mày. Thạch Binh quả nhiên không phải là trung thành với hắn. Như vậy dùng nó, thật đúng là rất phiền toái. Một khi thực lực mình hoàn toàn trên Thạch Binh, quả nhiên có thể trả lại nó. Thạch Binh cuối cùng cũng không phải là trung thành với hắn. Mà Bắc Tiểu Man, lại là đỉnh lô mình nhận định! Mình cho đỉnh lô lợi ích, không quan hệ! - Cùng ta đánh một trận! Ninh Phàm trong con mắt bên phải, ti thổ ma tinh chợt lóe. Một cổ ma ý ngập trời cuồn cuộn hiện lên, hóa thành một cái ma sơn hắc khí che trời. Mà Ninh Phàm lại đứng ở đỉnh của ma sơn đó. - Cùng ta đánh một trận! Ánh mắt của hắn mắt nhìn xuống Thạch Binh. Vào giờ khắc này, Thạch Binh với thân là đất đá, càng từ trên người Ninh Phàm cảm nhận được một tia uy áp không thể kháng cự. Giờ khắc này trong mắt Thạch Binh, Ninh Phàm không phải là người, mà là một ngọn núi, một tòa ma sơn! - Đây là ma ý! Nhưng rốt cuộc là mấy phẩm?! Không phải là bát phẩm, không phải là thất phẩm... Là lục phẩm! Người này lại trong thời gian ngắn ngủi không ngủ say, lĩnh ngộ lục phẩm ma ý hay sao?! Lần trước, lúc Thạch Binh hóa thành thạch ngẫu, thì Ninh Phàm nguyên anh hậu kỳ. Nhưng lần này, Ninh Phàm đề thăng pháp lực không ít, quả nhiên tiếp theo, khiến cho Thạch Binh không cách nào tin, là Ninh Phàm rõ ràng người mang bát phẩm thần ý Vũ chi thần ý, rồi lại ngưng ra lục phẩm ma ý. Dưới ma ý này, Thạch Binh thân núi đá run rẩy kịch liệt. Sơn chi thần ý của nó trước Ninh Phàm ma sơn chẳng đáng kể gì! Thật giống như quân lâm! - Cùng ta đánh một trận! Ánh mắt của Ninh Phàm lãnh đạm. Hắn muốn mượn cùng Thạch Binh tranh đấu, lĩnh ngộ kiếm chỉ đệ nhị chỉ. Ánh mắt này, làm thạch tâm của Thạch Binh vạn biến không sợ hãi, không thôi chấn động. - Dạ! Nó rốt cuộc tuân theo Ninh Phàm ra lệnh. Chẳng qua là từ tâm mà nói, Thạch Binh cũng không cho rằng Ninh Phàm có thể thắng được mình. Nó nhìn ra, Ninh Phàm lĩnh ngộ thể thuật thần thông, nhưng mà thần thông có lợi hại hay không, nó không biết được. Nhưng Thạch Binh không cho rằng mình thất bại! - Trời sanh ta chiến! Nó từ chân ma sơn, thân thể hóa khổng lồ, khi hóa thành 700 trượng. Nó vốn cho là mình có thể phất tay chạm đến Ninh Phàm ở đỉnh ma sơn, nhưng chuyện xuất hiện khiến cho nó kinh dị. Thân bình thường, nó đối mặt ma sơn là con kiến hôi. 700 trượng cự nhân chi thân, nó đối mặt ma sơn, rõ ràng càng cao lớn hơn so với ma sơn, nhưng khí thế, vẫn kém xa với ma sơn. ‘Bình!’ Khi Ninh Phàm há mồm khạc ra một chữ, Thạch Binh pháp tướng muốn hỏng mất! - Đây là ma ý gì, đây là núi gì! Chỉ một ý niệm, làm thân thể khôi lỗi núi đá của ta bên bờ vực phá hỏng! Thạch Binh hoảng sợ giật mình. Ma sơn này tất nhiên lai lịch cực lớn, thật giống như đế vương trong núi, không thể bức thị. Loại nhất niệm mạnh mẽ đó làm hỏng mất Thạch Binh, duy có một ít tam phẩm thần ý mới có thể đạt tới... Ma ý của ma sơn này, sở dĩ chỉ là lục phẩm, chỉ sợ bởi vì duyên cớ Ninh Phàm chưa hoàn toàn hiểu ra. Nếu Ninh Phàm hoàn toàn hiểu ra loại ma ý này, sợ rằng ma ý này có uy lực có thể so với tam phẩm, thậm chí cao hơn!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]