Chương 207: Thứ văn sư, ti thổ ma tinh! (2)
Nhưng Ninh Phàm chỉ nhẹ nhàng rung rung chân mày một cái... Quả thật rất đau, nhưng vẫn chưa đủ khiến cho hắn kêu lên.
Ha!
Thạch Binh cảm thấy kinh dị, không ngờ thanh niên gầy yếu này lại có lực nhẫn nại như thế!
Cần biết trong sáu châm đầu, sự đau đớn nhất chính là châm thứ nhất. Bởi vì châm thứ nhất đột nhiên không kịp đề phòng. Mà 5 châm sau đó cũng bởi vì có châm thứ nhất, tuy mỗi châm đau hơn một thành, nhưng sau khi thích ứng, cũng không khó chịu đựng.
Ít nhất trong ký ức của Thạch Binh, vô luận là tu sĩ hay là khôi lỗi, châm thứ nhất có thể mặt không đổi sắc... cũng không có người nào!
Người này bất luận tư chất, hay lòng nhẫn nại vậy lấy đủ để làm Thạch Binh ghé mắt.
Ánh mắt của nó tản đi hoảng sợ, dần dần thêm một tia kính trọng.
Chu Minh này tuy đối nghịch với mình, nhưng... là một hán tử!
Nếu không phải đối nghịch, Thạch Binh ngược lại rất muốn cùng hắn, chân chính kết giao bằng hữu...
- Ai... châm thứ hai!
Châm này cũng đau hơn một thành so với châm thứ nhất, nhưng Ninh Phàm ngay cả cau mày cũng không, đây chính là thích ứng.
Châm thứ ba, châm thứ tư... Thẳng đến châm thứ sáu, Ninh Phàm cũng không cau mày. Đến lúc châm thứ bảy, Thạch Binh không khỏi có chút khẩn trương.
Châm này sẽ quyết định thứ văn thành bại...
- Nếu ngài đau, lập tức hét lên... Châm thứ bảy!
Châm thứ bảy rơi xuống, sau lưng Ninh Phàm thật giống
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-the-song-tu/1532417/chuong-207-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.