🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Chương 197: Chọn tình tỷ muội, dụ hương Tần lâu. (1)
Hắn ăn vào một miếng Ưng Hạc nguyên anh, nhanh chóng lấy yêu công luyện hóa.
6 cỗ Nguyên anh thi thể, luyện hóa, yêu thuật đạt tới 10 giáp. Miễn cưỡng coi như là Kim đan trung kỳ rồi.
Như vậy, bế quan ba ngày.
Ba ngày sau, Ninh Phàm lệ khí đã tán, gọi ra hai nữ tử Băng Linh, Nguyệt Linh. Họ ra khỏi phòng, trong tiệm rượu của Tần gia khách lâu, hỏi thăm tin tức buổi đấu giá của Đan Đỉnh môn.
10 năm trong Đỉnh Lô hoàn, hai nữ tử đã là Kim đan trung kỳ tu vi, trong Kim đan đỉnh lô xem như không tệ rồi.
Chẳng khác gì, một người nữ nhân, có thể bán được 5 vạn tiên ngọc... Dĩ nhiên, Ninh Phàm không thể nào bán.
Để cho hai nữ tử hóng mát một chút, cũng tốt, cho dù ở Vô Tận hải, bảo vệ chính là hai Kim đan nữ tu, lấy thực lực của hắn, dư sức có thừa.
10 năm, hai nữ tử hoảng sợ phát hiện, tu vi của Ninh Phàm, các nàng khó nhìn ra một tia đầu mối nữa.
Bàn rượu trong phòng, bên trong cách niệm trận quang, hai tỷ muội một trái một phải rót rượu cho Ninh Phàm, cung kính mà tò mò.
Tò mò... Cho dù cách trận quang, cũng có thể cảm nhận được mùi gió biển đặc biệt của Vô Tận hải.
Hai nàng hỏi:
- Chủ nhân hôm nay tu vi gì, chẳng lẽ đã là Kim đan hậu kỳ sao?
Ninh Phàm lắc đầu một cái, lại bật cười, chỉ có đối mặt cố nhân, hắn mới có tâm tình trêu chọc, hắn mới vẫn là Ninh Phàm năm đó.
- Ta cho phép các ngươi sờ một cái.
- Cái... Cái gì?! Sờ chủ nhân, nô tỳ sao dám!
Băng Linh sợ hãi đứng lên, nhưng ánh mắt rõ ràng lộ ra từng tia có chút mong đợi. Còn Nguyệt Linh dứt khoát đưa tay ra, sờ đan điền của Ninh Phàm.
Cho dù cách áo khoác, vẫn có thể cảm nhận được một bàn tay nhỏ bé trơn nhẵn, vuốt ve trên bụng.
- Ai nha, căn bản sờ không ra có hay không có kim đan... Ta phải sờ nhiều nữa...
Trên mặt đẹp của Nguyệt Linh, làm ra thần sắc vô tội, trong mắt lại thoáng qua một tia giảo hoạt, dưới cổ đã mắc cở đỏ lên, buồng tim lại nhảy cực nhanh.
Nàng cùng tỷ tỷ Băng Linh, từ nhỏ bị nuôi làm đỉnh lô, cũng được bà bà trông chừng truyền thụ các loại kỷ xảo. Hai nữ tu luyện vốn không phải chánh đạo công pháp, chính là đỉnh lô công pháp, khắp nơi đều là mị hoặc thuật. Nếu phổ thông nữ ma, tu luyện mị công, đói khát khó nhịn, đại khái sẽ bắt chút đàn ông cường tráng, sau khi vui vẻ, sắc bổ giết chết. Nhưng hai nữ tử bất đồng, các nàng một mặt cần mỗi ngày tu luyện song tu thừa hoan thuật, một mặt lại phải bị người giám thị, không thể chút nào vượt qua cử động trong sạch. Các nàng là đỉnh lô do Tử Âm lão ma kết anh nuôi dưỡng, không có tự do. Trước khi gặp được Ninh Phàm, thậm chí không dễ dàng tỷ muội hai người an ủi với nhau... Các nàng chỉ dám len lén, len lén...
Nhưng Ninh Phàm, ngầm cho phép hai nữ bách hợp hành động, lời này làm cho hai nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tấm lòng này rốt cuộc tịch mịch, trong Đỉnh Lô hoàn mười năm mỗi ngày, các nàng mỗi một ngày bị hồng vụ mê loạn tâm tính, dần dần, sự an ủi giữa hai tỷ muội đã không đủ, cần phải phá tầng kia, tiến vào bên trong đó, đầy đặn dồi dào, mới có thể lấp vào nỗi trống không trong lòng.
Cái này không đáng xấu hổ, nữ nhân bình thường đều sẽ có loại cảm giác này.
Chẳng qua là đại đa số công pháp thường thường đề thăng tâm cảnh, áp chế dục niệm, vừa khéo đỉnh lô công pháp lại chính là cần kích thích dục niệm, càng dục tiên dục tử, càng đắm chìm trong đó, mới có thể vào lúc sắc bổ, cung cấp cho chủ nhân càng nhiều thanh tuyền âm.
Trong lòng của các nàng, đã sớm trong vô số sinh tử phó thác cho Ninh Phàm. Nếu chủ nhân đổi thành Tử Âm, các nàng cho dù khó nhịn, cũng không tự giác dâng lên. Rốt cuộc đã động tình rồi...
Ninh Phàm là chủ nhân của các nàng, nhưng ngặt một nỗi cứ không sắc bổ các nàng... Tình này các nàng rất cảm kích, nhưng cũng khó tránh khỏi sẽ vắng vẻ có chút thất vọng.
Hai nữ nhân đã phát hiện lời thề, tự nguyện suốt đời đi theo Ninh Phàm, nhưng Ninh Phàm đến nay không có động tĩnh sắc bổ song tu.
Vốn dĩ hai nữ tử còn trông cậy có thể vào lúc Ninh Phàm kết đan, dâng lên bản thân, ra một chút lực. Không biết sao, thủ đoạn kết đan của Ninh Phàm quá nhiều, căn bản không lấy nguyên âm của hai nữ tử.
Tỷ tỷ Băng Linh tính tình dè đặt, không nói nhiều.
Muội muội Nguyệt Linh, mặc dù hoạt bát lớn mật, nhưng thân là nữ nhân, cũng không đến nổi chủ động mở miệng cầu xin vui sướng.
- Hôm nay, có lẽ là cơ hội đây...
Nguyệt Linh nghĩ như vậy.
Chỉ cần có thể đem tay nhỏ bé, đưa vào bên trong quần áo của chủ nhân, chỉ cần nhìn dưới đan điền, xê dịch một ít, mò tới... cái đó!
Như vậy Nguyệt Linh có nắm chắc... khiêu khích lên dục niệm của chủ nhân...
Sau đó...
- Muội muội, sao ngươi nói loại yêu cầu này với chủ nhân! Da thịt của chủ nhân, là để cho ngươi đụng sao!
Băng Linh sắc mặt đỏ lên. Miệng không đúng với tâm địa khiển trách. Chính nàng cũng muốn sờ một cái đây...
- Tỷ tỷ, tỷ... người thật đần!
Nguyệt Linh không ngừng nháy mắt. Nhưng Băng Linh, thật giống như hoàn toàn lĩnh hội không hết thần ý trong đó.
Còn Ninh Phàm thì cười khổ. Tâm tư của Nguyệt Linh, lấy tâm trí của hắn hơn 300 năm, làm sao nhìn không ra...
Nguyệt Linh này thật là lớn gan, lớn lắm rồi, dám động tà niệm với mình.
Mình nhìn trên mặt mũi hai cô gái này có ân với mình nên bỏ qua cho hai nàng không sắc bổ. Nhưng hai nữ tử tựa hồ rất chủ động.
Mình là ma tu, cũng không phải là thánh nhân, cô nương hữu tình, mình cần gì phải nhăn nhó.
Chẳng qua là trong tửu lầu này rốt cuộc không phải chỗ thích hợp.
Mặc dù có cách niệm trận, nhưng sợ rằng vẫn cách không dứt được nhân vật cấp đại tu sĩ khác dò xét.
- Nha đầu ngốc, lần sau sờ nữa đi...
Hắn bật cười lắc đầu một cái. Băng Linh âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Nguyệt Linh lộ ra vẻ mặt cực kỳ thất vọng, đặt mông ngồi trên ghế, âm thầm sinh buồn bực.
Gỗ. Chủ nhân là gỗ...
- Ha ha, vị Nguyên anh tiền bối này cực kỳ nhã trí, có hai mỹ nhân làm bạn, quả thực khiến cho vãn bối hâm mộ. Vãn bối là Tần lâu gia chủ, Tần Minh, ra mắt Chu tiền bối.
Ngoài cửa truyền vào thanh âm cung kính của một lão giả.
Lão giả kia rõ ràng là Kim đan hậu kỳ tu vi, khí thế của một câu nói khiến cho Băng Nguyệt hai nữ tử đều sợ hãi. Lão giả kia có huyết khí thật là mạnh, hơn phân nửa là một Ma Quân lợi hại!
Nhưng Ma Quân như vậy, lại gọi Ninh Phàm là tiền bối, lại vạn phần cung kính?!
Chẳng lẽ chủ nhân kết anh rồi ư?! Là Nguyên anh lão quái rồi sao?!
Băng Linh thông minh, Nguyệt Linh cũng không đần, hai nữ tử đồng loạt mở to cái miệng nhỏ nhắn, tràn đầy khó tin.
- Tần Minh sao? Vào đi.
Ninh Phàm thu nụ cười, khôi phục vẻ lạnh lùng.
Không phải bất kỳ người nào đều có tư cách khiến cho hắn cười, ít nhất Tần Minh này thì không!
Tần Minh không dám thờ ơ, khom người, chậm rãi tiến vào, ngay cả liếc mắt cũng không dám, rất sợ nhìn dung mạo của hai nữ tử, chọc Ninh Phàm không thích.
Trong lầu này chỉ có Nguyên anh, mỗi một người lão cũng không chọc nổi!
- Không biết tiền bối kêu vãn bối, là muốn hỏi thăm chuyện gì, vãn bối có chút biết, không chỗ nào không nói!
- Ta muốn biết tất cả tin tức của Đan Đỉnh môn, bao gồm thời gian, địa điểm của buổi đấu giá đỉnh lô lần gần đây nhất!
- Ha? Cái này nói rất dài dòng, một ngày một đêm cũng nói không hết, bất quá vãn bối nơi này có một phần ngọc giản, ghi lại tin tức cặn kẽ của Đan Đỉnh môn. Nếu tiền bối muốn mua đỉnh lô, bán đỉnh lô, cũng có thể dựa này ngọc giản, biết được chương trình, giá cả. Dĩ nhiên, nếu tiền bối nhất định muốn vãn bối chính miệng kể lại, vãn bối cực kỳ tình nguyện cùng tiền bối trò chuyện với nhau...
- Không cần, có ngọc giản tốt hơn!
- Vậy sao, thật là đáng tiếc...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.