Chương 194: Đây là pháp bảo gì? (1) Huyền Vũ thành khách lâu, Cảnh Chước đang chữa thương, bỗng nhiên tâm thần thật giống như bị quấy nhiễu, tâm thần đại loạn. Ông ta bỗng nhiên mở mắt, lộ ra vẻ mặt khó mà tin tưởng, chỉ cảm thấy một đạo Nguyên anh khí thế, lại bỗng nhiên xuất hiện sau lưng, không dấu hiệu nào có thể nói! Gian phòng này của khách lâu có anh cấp đại trận phòng ngự... Người này làm sao lẻn vào chứ?! Vả lại khí thế kia, tuy là Nguyên anh sơ kỳ nhưng pháp lực cảnh giới cơ hồ có thể so với trung kỳ! Cho Cảnh Chước cảm giác nguy cơ, thậm chí sâu như so với Ưng Hạc lão nhân! Càng làm cho ông ta không thể tin, người này xuất hiện, không tiêu tan một tia khí tức, tựa như sống tựa như chết, lại tựa như... một cỗ luyện thi, không có hô hấp! Cảnh Chước sắc mặt đại biến, sự cường đại của cao thủ thần bí này thật quỷ dị, thật sự là ông ta bình sinh mới gặp! Chẳng lẽ người này chung đường với tên Nguyên anh hậu kỳ cao thủ kia? - Ngươi là ai? Cảnh Chước quát lạnh một tiếng, quanh thân chợt bao lên nguyên lực, muốn cắn nát đầu lưỡi, mượn máu tươi thuấn di chạy trốn. Nhưng nguyên lực chưa ngưng, bỗng nhiên thật giống như không gian đọng lại! - Định! Thần bí nhân nhất chỉ điểm ra, đầu ngón tay hôi quang chợt lóe, đột nhiên nguyên lực thiên địa chấn động, lập tức hóa thành từng đạo vô hình chi tuyến, gắt gao trói buộc quanh thân Cảnh Chước, thẳng thừng định thân! Hôi quang kia như lửa, lại tựa như băng, lại tựa như cả hai thứ! Định thân này dựa vào Cảnh Chước Nguyên anh sơ kỳ tu vi, căn bản không thể nào tránh thoát nửa phần! Chỉ một cái, định thân! Cảnh Chước mắt lộ hoảng sợ, người này chỉ một cái định thân, thủ đoạn này ông ta chưa bao giờ nghe! Người này, sâu không lường được! Ông ta trong lòng hung ác, muốn tự bạo thân thể, gắng gượng tránh thoát định thân. Nhưng thoáng chốc, định thân lại tựa như khói nhẹ sương mù, bị thần bí nhân giải trừ. - Cảnh đạo hữu, không cần phải lo lắng, là ta... - Là ngươi sao? Ngươi là...? Cảnh Chước trong lòng cảm thấy cổ quái, người này là người quen ư? Trong người quen của mình có cao thủ bực này sao? Quay đầu nhìn lại, cổ ông ta lập tức tựa như cộc gỗ đi sâu vào đất, khó xê dịch nữa, hoàn toàn ngơ ngẩn. - Ninh... Ninh đạo hữu, là ngươi ư?! Làm sao là ngươi chứ?! - Sao không phải là ta...? Ninh Phàm khẽ mỉm cười, chỉ đứng ở chỗ này, nguyên lực thiên địa lại bởi vì hắn mà rối loạn. Thủ đoạn này chỉ có hậu kỳ tu sĩ, mới có thể miễn cưỡng làm được... Nhưng hắn làm được! - Ngươi không phải vừa muốn kết đan sao...? Làm sao đã kết anh rồi?! Vả lại pháp lực này không sai là Nguyên anh sơ kỳ, nhưng khoảng cách trung kỳ đã không xa... Ninh đạo hữu, 10 năm nay, ngươi kết quả làm gì! Lại từ nửa bước Kim đan, tu luyện đến Nguyên anh! Cảnh Chước dò xét nữa, bất ngờ phát hiện, Ninh Phàm cốt linh trong 10 năm, lại thẳng thừng tăng lên 320 năm! Không còn là thanh niên 20 tuổi, mà là 340 tuổi, lão quái thứ thiệt nha! 10 năm, 320 năm... 32 lần thời gian lưu tốc, Ninh Phàm tiến vào chẳng lẽ là Di Thế tháp tầng thứ năm hay sao? Tầng thứ năm, chỉ có Hóa thần, ngũ chuyển luyện đan sư có thể đi vào, không có ngoại lệ nào nữa. Ninh Phàm nhất định không phải Hóa thần, đó chính là nói, hắn lấy thân phận ngũ chuyển luyện đan sư tiến vào Di Thế tháp?! Ngũ chuyển... Cái này, này.... Hắn không phải tứ chuyển luyện đan sư sao?! Làm sao vô căn cứ thêm một chuyển chứ?! - Ngươi cuối cùng... khụ khụ... Cảnh Chước có rất nhiều nghi vấn muốn hỏi, nhưng chưa mở miệng, lại dẫn động thương thế, ho khan ra máu tươi. - Ngươi bị thương sao? Ủa? Đây là... Ninh Phàm dùng thần niệm đảo qua, trong mắt hàn mang chợt lóe, một ngón tay điểm ra, từ trong cơ thể của Cảnh Chước bức ra một đạo khí xám sâu đậm bị che giấu! Một ngón tay bóp vỡ! Khí xám đó là Truy Tung chi thuật đặc hữu của Phong Yêu điện! Vả lại nhìn từ pháp lực gieo khí xám, người này rốt cuộc là Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ! - Phong Yêu điện! Một tia sát cơ bay lên trong mắt của Ninh Phàm... Phong Yêu điện đây thật là con ruồi đeo bám không ngớt a, như vậy lập tức giết đi. Nguyên anh hậu kỳ, không rất khó... Đây là một loại ánh mắt lãnh đạm, chỉ có thực lực chân chính cường đại mới có thể có. Vừa vào Nguyên anh, tu vi sơ kỳ, thần niệm hậu kỳ, trăm trượng cự nhân, ‘Anh kiếm’ tam kiếm, nhất chỉ định thân, huyết sắc lôi đình, cực phẩm pháp bảo, thuấn di màu xám tro, tân thái cổ thần binh ‘Lôi tiên’, Đả Thần tiên bắt chước từ tiên bảo... 320 năm rất dài này... Hắn đã xưa không bằng nay, hoàn toàn thay đổi hẳn! Hôi yêu ấn không ngờ lại vỡ nát rồi! Bên ngoài Bồng Lai, trên lưu vân, Ưng Hạc vốn hơi híp hai mắt, bỗng nhiên cả kinh! - Không thể nào! Lão phu gieo bí pháp khí ấn Hôi yêu ấn trong cơ thể Cảnh Chước, dưới Hóa thần không người nào có thể giải! Làm sao nó bị nát được chứ?! Chẳng lẽ là Hóa thần tu sĩ giúp Cảnh Chước giải ra hay sao?! Không thể nào, trên Bồng Lai tiên đảo chỉ có một vị Hóa thần trấn giữ Di Thế cung... Chẳng lẽ là vị Hóa thần đó! Không đúng! Nếu Hóa thần giải ấn, lấy Hóa thần lão quái mạnh mẽ, ta căn bản không thể nào phát hiện... Không phải Hóa thần! Vậy là ai?! - Trưởng lão, xảy ra chuyện gì? Chu Minh tới phải không? A Đại lộ ra hưng phấn, ánh mắt như máu. - Chu Minh... Đúng! Là hắn! Hai đạo Hôi yêu ấn khác có thể cảm giác được! Thì ra là như vậy, nhất định là Chu Minh lấy bí bảo giải đi khí ấn cho Cảnh Chước! Bí bảo của người này, ngay cả Hôi yêu ấn cũng có thể giải... Lão phu nhất định muốn vật đó! Ha ha! Đi, Chu Minh đó thật giống như dựa vào Hôi yêu ấn nghịch hướng cảm giác, muốn đuổi theo lão phu, thật là không biết sống chết. Bọn ta ở ngoài vạn dặm, bên ngoài địa bàn Di Thế cung, giết người này! Ưng Hạc mắt lộ ra một tia tinh quang, bàn tay chộp một cái, nắm lên A Đại, xông thẳng phi độn về hải vực ngoài vạn dặm. Tu sĩ đi ngang qua hải vực này từng tên sắc mặt đại biến! Ưng Hạc độn thuật quá mức đáng sợ, rốt cuộc lão là Nguyên anh hậu kỳ! Xa vạn dặm, Ưng Hạc vừa thu lại độn quang, chắp tay đứng nơi trường không, thân thể nhỏ thấp, nhưng khí thế không người nào có thể bức thị! Khí tức của người này xa lạ, cũng không phải là ngoại hải có thể, nhưng mặt mũi không ít Kim đan, Nguyên anh lão quái, đều gặp qua ở “Ma giám bảng”! Nội hải ma đầu, Ma giám bảng xếp hàng thứ 342, Nguyên anh hậu kỳ tu vi, Ưng Hạc lão nhân! Ma danh của người này thật là kinh người. Mà người này có bối cảnh lại to lớn! - Ha! Phong Yêu điện thất trưởng lão, Ưng Hạc lão nhân! Người này không ở nội hải hoành hành, sao chạy đến ngoại hải của ta chứ?! - Phong Yêu điện? Rất lợi hại sao? - Há chỉ lợi hại! Bên trong nội hải bảy mươi hai đảo, tổng cộng có bảy đảo, quyết không chọc được! Đảo chủ của bảy đảo là bảy tên Hóa thần đỉnh phong tu sĩ, người ta gọi là ‘Nội hải thất tôn’! Lão ta là một trong thất tôn, ‘Yêu tôn’, chính là đứng đầu Phong Yêu điện! Nếu không phải Vũ điện cùng nội hải từng có ước định, thất tôn không được rời nội hải, chỉ một mình yêu tôn kia đủ để... huyết tẩy ngoại hải! Thập tông tam đảo, tất cả Hóa thần sơ kỳ cùng nhau xuất thủ, cũng không phải là địch! - Cái gì?! Phong Yêu điện lại lợi hại như vậy. Nhưng nhìn khí thế này, người này đằng đằng sát khí, nhưng lại ở đó chờ đợi như vậy, chẳng lẽ muốn cùng ai quyết đấu chăng? - Làm sao có thể! Nguyên anh hậu kỳ tu sĩ, ai dám đắc tội...
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]