Tu vi của ả lại là... nguyên anh sơ kỳ?!
Hết thảy các thứ này, Tố Thu không biết. Nàng cũng không biết, mình mới vừa vào Tống quốc, liền bị lão yêu để mắt tới.
Nàng chẳng qua là lâm vào trong sự phức tạp nồng đậm, bất đắc dĩ thưởng thức sự bất đắc dĩ của Ninh Phàm trong hành động của mình...
Nàng không cách nào tưởng tượng, tuổi thơ như thế nào mà lại khiến cho Ninh Phàm có cảm giác không an toàn như vậy.
Nàng cũng không cách nào tưởng tượng, Ninh tôn mà Việt quốc tôn sùng lại từng bị mấy trăm nữ tử lăng nhục.
Nàng không cách nào tưởng tượng nhất là Ninh Phàm lại có một cừu nhân là toái hư lão quái, trăm năm sau giết sư tôn?!
Tố Thu trong lòng rung lên. Nàng đột nhiên cảm giác được, mình nói Ninh Phàm ích kỷ, là một điều sai... là một thanh đao, đâm vào trong lòng của hắn.
Nhưng Ninh Phàm vẫn khẽ mỉm cười, cũng không báo cho Tố Thu biết, nơi này đang có Hồng Hoa lão yêu rình rập.
Cười là một loại biểu tình cùng tâm tình không liên quan.
- Nàng tấu tiêu cho ta đi, hôm nay ta muốn nghe, “Tiểu Trọng sơn”...
“...Đêm qua cung lạnh không ngừng tiếng vang, sau khi kinh qua thiên lý mộng, trời đã canh ba, thức dậy một mình đi đây đó, người khe khẽ, ngoài rèm ánh nguyệt mông lung. Tay trắng làm nên công danh, núi xưa giờ tùng trúc đã già, con đường trở lại, muốn đem tâm sự thác phó dao cầm, nhưng tri âm quá itt1, dây đàn đứt nào người có nghe...”
Đây là Ninh Phàm lần đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-the-song-tu/1532335/chuong-150.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.