🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Hai mắt của lão ta bởi vì kinh hoàng, hoàn toàn mất đi tiêu cự. 
Nhưng mà tức thì hai đạo thuấn di quang rốt cuộc đuổi tới. 
Một là Cảnh Chước lão tổ, mặc dù có nguyên anh pháp lực, nhưng cảnh giới rốt cuộc không hoàn toàn đề thphục dùngg, thi triển thuấn di đối với lão ta mà nói là gánh nặng cực lớn. 
Còn Tố Thu tiên tử, lấy linh trang thuấn di càng gian nan, tuy nhiên... tiểu Chỉ Hạc không ngờ lại kín đáo đưa cho nàng hai bình ’Đan đường’... Như vậy, pháp lực của nàng ngược lại không là vấn đề, chẳng qua là nàng không khỏi không thầm nói Ninh Phàm thật yêu thương Chỉ Hạc... Tam chuyển đan dược, lại thật như đường vậy, tùy tiện cho Chỉ Hạc chừng mấy bình... 
Cảnh Chước cùng Tố Thu vừa hiện thân, lập tức xuất thủ công kích. Tố Thu tiên tử mất đi Tự thủy hoàn pháp bảo, pháp bảo khác của nàng phẩm cấp không cao, đoán rằng khó mà thương tổn đến hắc thi. Cho nên lấy tay bắt pháp quyết, đánh ra một loa kim phù, hóa kim quang, sinh vô cùng kim tuyến, gắt gao bó buộc lấy hắc thi. 
Cảnh Chước lão tổ thừa dịp đánh ra hỏa hồng đoản qua của mình, hóa thành ánh lửa, cuốn hắc thi vào trong đó. 
Hai người xuất thủ chưa chắc là có thể thương tổn đến hắc thi, nhưng rốt cuộc cứu Tử Quang tông chưởng môn. 
Chẳng qua Tử Quang tông chưởng môn vì chạy thoát thân liên lụy mấy Tu Chân tộc, rơi vào trong mắt Tố Thu lại hóa thành sự khinh bỉ đậm sâu. 
- Ngươi mau chạy đi, nơi này giao cho chúng ta. 
Tố Thu lạnh lùng nói, không muốn nhìn lâu Tử Quang chưởng môn một cái. 
- Dạ, dạ! Đa tạ Tố Thu tiên tử cứu giúp! Đa tạ Cảnh Chước tiền bối cứu giúp!
Tử Quang chưởng môn tìm được sự sống trong cái chết, vui mừng quá đổi, làm gì bận tâm đến mặt mũi, ngay cả lễ đều không thi, lập tức giá vân đi, rất sợ đi chậm một bước lại bị hắc thi để mắt tới. 
Chuyện hôm nay khiến cho Tử Quang chưởng môn nho nhỏ này, trong lòng lưu lại âm ảnh vĩnh sinh không cách nào xóa nhòa. Dưới âm ảnh đó sợ rằng lão ta một tiếng đều không cách nào đột phá cảnh giới. 
Mà một khi trở lại tông môn, lão ta phải lập tức thu thập đồ tế nhuyễn tìm đường chạy... Việt quốc xuất hiện nguyên anh ma đầu, ở đây không được a! 
Tử Quang chưởng môn chạy trốn, khiến cho hắc thi trong ánh lửa truyền ra một tiếng hừ lạnh bất mãn. 
Song chưởng của lão vỗ một cái, một thức đoản qua hỏa quang kia tiêu diệt ba tên kim đan, trọng thương năm tên, lại bị sanh sanh phách bể, hóa thành từng đạo pháp bảo mảnh vụn không trọn vẹn. Một màn này khiến cho Cảnh Chước sắc mặt đại biến, hỏa hồng đoản qua là thượng phẩm điên phong pháp bảo, cứ như vậy... vỡ nát nát rồi ư? 
- Mau lui!
Không để ý tới lòng đau xót, Cảnh Chước lập tức nhắc nhở một tiếng, cùng Tố Thu mỗi người bay ngược. 
Mà trong mắt hắc thi, tựa như dâng lên vẻ tức giận, giận chính là con kiến hôi lại dám ngphục dùng cản trở mình phục dùng thịt người. 
- Ngươi nguyên anh tuy là ngưng thực nhưng tựa hồ rất đẹp a!
Hắc thi cười một tiếng uy nghiêm, rống lên một tiếng ma, bỏ Tố Thu, một đạo thuấn di đuổi theo Cảnh Chước. 
Một trảo lộ ra, chỉ một trảo phong phải khiến cho Cảnh Chước mặt mũi đau đớn, thầm kinh hãi hắc thi này rốt cuộc có nhiều khí lực mạnh. 
Lúc nguy cơ, Cảnh Chước làm gì còn dám cất giữ, trong mắt hung ác, há mồm phun ra một đạo thanh viêm! 
Lúc thanh viêm đó vọt lên, mơ hồ hóa thành một tia Thanh Loan chi hình, mà hỏa uy nóng rực, khiến cho hắc thi mặt đều biến sắc. 
- Địa mạch yêu hỏa! Thanh Loan hỏa? Không đúng, chỉ là một tia Thanh Loan hỏa dung hợp hỏa diễm khác của nó, hình thành ngụy yêu hỏa... Ha ha, ngược lại là hù dọa lão phu giật mình, nếu thật là địa mạch yêu hỏa, thì phiền toái rồi...
Thân thể của hắc thi, trong lúc nguy cấp thi biến đệ nhị biến, chịu không nổi kịch liệt bắt sống. Hỏa diễm thông thường ngược lại không tổn thương được lão, nhưng nếu địa mạch yêu hỏa thì có thể hủy diệt thi biến của lão. 
Lão ta cười lạnh một tiếng, nắm chặc hắc trảo, Thanh Loan hỏa diễm bị sanh sanh bóp tan hỏa hình. 
Mà một trảo lấy thẳng tới đan điền của Cảnh Chước, đánh nát một món hộ thân pháp bảo khác của lão ta, sanh sanh xé nát thượng phẩm linh giáp. Mục tiêu là nguyên anh hư ảo trong đan điền của Cảnh Chước! 
Nhanh, quá nhanh, tốc độ của hắc thi này quá nhanh, dùng ra tay như điện hình dung cũng không quá đáng, lấy Cảnh Chước suy nghĩ, căn bản không thể nào thích ứng loại đấu tranh sáp lá cà này. 
Lão ta chưa bao giờ tưởng tượng qua, thực lực của mình lại kém hắc thi nhiều như vậy, hắc thi trước mắt khó trách có thực lực tiêu diệt bảy nước... Loại cuồng ma này chính là nguyên anh tầm thường tu sĩ đều khó ngphục dùng cản! 
Tu sĩ đấu pháp, thường thường kéo dài với nhau, đấu pháp nhanh hơn nữa, rốt cuộc có thời gian phòng bị. Nhưng hắc thi trước mắt chém giết hoàn toàn tái hiện sự hung tàn của thần ma lúc thượng cổ, làm gì là tu sĩ tầm thường có thể ngphục dùng cản. 
Vậy mà Cảnh Chước tự không khả nphục dùngg bị hắc thi xâm nhập đan điền như vậy, cướp đi nguyên anh... Lão ta cắn đầu lưỡi một cái, phun ra máu tươi, trong lòng ngực của lão ta có một đạo kim quang hóa thành hình cái khoan, mang phật âm phạn xướng, đâm vào cánh tay của hắc thi, làm cánh tay kia hơi chần chờ một khắc. Cảnh Chước thừa dịp hắc thi chần chờ lập tức rút người ra, cùng Tố Thu đứng chung một chỗ, hy vọng dựa vào lực của hai người ngphục dùng trở hắc thi công kích. 
- Không ngphục dùng được...
Cảnh Chước lời ít ý nhiều. 
- Đợi đã…đợi viện thủ của Ninh Phàm.
Tố Thu mắt sáng long lanh, lại thoáng qua một tia vẻ tín nhiệm. 
Ninh Phàm nói, sẽ viện thủ, sẽ có thủ đoạn, vượt qua mấy trăm dặm địa giới, gấp rút tiếp viện nơi này. Với tính cách của Ninh Phàm, nàng đoán rằng hắn sẽ không nhìn mình uổng công chết ở miệng của hắc thi... 
... 
Hắc thi khẽ hô một tiếng, tựa hồ đối với kim quang của Cảnh Chước lòng rất có bất ngờ ngoài ý. 
- Phật bảo sao? Tuy chỉ là thượng phẩm, nhưng dựa vào nó khắc chế tà mị, đủ để bị thương lão phu một phần... Ngươi ngược lại không tệ, dù chỉ là giả anh nhưng mạnh hơn so với rất nhiều nguyên anh tu sĩ... Nhưng ngươi, hẳn phải chết! Ai cũng không cứu được ngươi! Ta sẽ khiến cho ngươi kiến thức một chút thủ đoạn áp trục chân chính của lão phu... Để cho ngươi hiểu ra “Vạn thi diệt quốc” là sao!
Hắc thi liếm liếm đầu lưỡi, vỗ một cái túi đen, trong đó vô số đạo dung linh, thậm chí thi khí đến kim đan che trời vọt lên! 
Từng đạo quái hống quái dị, thê lương khổ đau, truyền ra từ trong túi đen. Cảnh Chước lập tức hoảng sợ thất sắc. 
Bên trong túi đen của hắc thi rốt cuộc có bao nhiêu luyện thi? Vẻn vẹn là thi oán trong túi đen cũng căn bản không phải Cảnh Chước có thể tiếp nhận! 
Vạn thi! Nếu hắc thi đó có vạn thi, lão muốn tàn sát một nước, khiến cho Việt quốc trở thành hạ cấp Tu Chân quốc thứ tám bị tiêu diệt dưới bàn tay của lão ta! 
- Tố Thu tiên tử hãy nhanh chóng đi đi, ma thi này không thể cùng tranh phong... Ngay lúc này chỉ có trở lại Ninh thành, cùng đám người Ninh đạo hữu đêm tối chạy ra khỏi Việt quốc, tránh ở một nước khác... Việt quốc tất diệt, chuyện sau đó dù là Thái Hư phái cũng không xen tay vào được... giao cho Vũ điện xử lý đi. Chẳng qua bọn ta chỉ là chút hạ cấp Tu Chân quốc, xưa nay Vũ điện cao ngạo, lại sẽ chú ý một hai...
Cảnh Chước tự giễu than thở, trong lòng chiến ý hoàn toàn biến mất, chính lão ta không phải đối thủ của hắc thi, thậm chí có thể không phải đối thủ của “Thiên Nhất tử”, hơn nữa vô số luyện thi của hắc thi, mình làm sao chiến đấu được? Không đấu lại, không đấu lại... Cho dù mình chân chính đột phá nguyên anh cũng không đấu lại... 
- Chờ một chút... Ninh Phàm có lẽ sẽ có biện pháp...
Tố Thu cố chấp nói. Nàng nhận định Ninh Phàm sẽ không lừa gạt mình, mà chuyện nàng nhận định, ai cũng không thuyết phục được. 
- Cái này... Tố Thu tiên tử, đắc tội, ngươi cùng Ninh đạo hữu quan hệ không cạn, lão phu không thể trơ mắt nhìn ngươi chết ở chỗ này... Nếu ngươi cố ý không đi, lão phu đánh ngất xỉu ngươi, cũng phải mang ngươi an toàn trở về Ninh thành!
Cảnh Chước than thở một tiếng, lão ta xem ra chỉ có đánh ngất xỉu Tố Thu, cưỡng ép mang đi. 
Hành động này có lẽ lỗ mãng, nhưng lão ta tự không thể nhìn Tố Thu chết ở nơi này. 
Tố Thu vừa nghe lời nói của Cảnh Chước, sắc mặt tức giận. Nàng cùng Ninh Phàm căn bản chỉ có một mặt chi giao, có một quan hệ quỷ không cạn! 
Còn nếu bị Cảnh Chước đánh ngất xỉu, ắt phải đụng vào da thịt, thì Tố Thu còn không bằng chết cho rồi... 
Cảnh Chước không khỏi đem chuyện xem ra quá tốt rồi, lời của lão ta đổi lấy hắc thi cười to. 
- Ngươi muốn đi? Ngươi đi được sao?
Thi khí đầy trời chợt cuốn, bên trong trăm dặm quanh mình, không cách nào có bất kỳ thuấn di! 
Mà hắc thi hắc quang chợt lóe, hai trảo dò xét, chộp lấy ngang ngực của hai người. Sự xuất thủ đó quá nhanh, không cách nào thuấn di, hai người hẳn phải chết! 
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.