🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Ninh Phàm cười một tiếng đùa giỡn, chẳng biết tại sao, hắn luôn cảm thấy trêu đùa một chút Lam Mi nghiêm trang, rất có ý tứ, cho dù chỉ là sự trêu đùa trong lời nói. 
- Ai cần ngươi hỗ trợ, chính ta sẽ... Không, ta nói là, ta chưa bao giờ tự độc...
Lam Mi hàm răng cắn môi, âm thầm rầu rỉ, mình lại bị Ninh Phàm nói vòng nói vo, quanh đi quẩn lại bị cho vào tròng rồi.
Đáng ghét, Ninh Phàm này, làm sao mãi cứ ở trước mặt nữ tử nói những thứ đề tài mắc cở này... 
Hơn nữa nhắc tới Minh Nguyệt đàm này chính là chỗ mà chúng nữ tử tắm nghịch nước. Nữ tử nghịch nước, đương nhiên không quần áo. Nữ Tử điện chính là Quỷ Tước tông cấm địa, cấm chỉ hết thảy đàn ông tiến vào. Mà Minh Nguyệt đàm, chính là cấm địa trong cấm địa! 
Ninh Phàm này thật là to gan, sao dám tới nơi đây...? 
Mà Lam Mi nghĩ tới mình mới vừa rồi vuốt ve hạ thể, bị Ninh Phàm nhìn ngay, mặt đẹp của nàng càng ngày càng đỏ. 
Ninh Phàm cảm giác được vẻ thẹn thùng của Lam Mi, hắn thức thời không trêu chọc nữa, đem lời đề chuyển tới trên gió trăng. 
- Hay cho cai Minh Nguyệt đàm...! “Nửa dãy bạch vân canh bất tận, một đầm minh nguyệt điếu vô ngân”. Nếu sau khi ta chết, có thể chôn trong đầm Minh Nguyệt này, cũng không uổng rồi...
Ninh Phàm thuận miệng ngâm thơ, thanh lệ thoát tục, khoát đạt đời người, khí độ bất phàm, khiến cho Lam Mi thầm giật mình. 
Nàng giật mình là vì Ninh Phàm luôn luôn không nghiêm chỉnh, cuối cùng là một người tâm hung phóng túng... Nhưng một ma tu sắc bổ thì làm sao sẽ là người phong nhã... Nếu Ninh Phàm không tu luyện song tu ma công, thì tốt rồi... 
Chẳng qua là Ninh Phàm vẫn chỉ đứng đắn chốc lát, tức thì cười một tiếng với Lam Mi. 
- Nàng nói, nếu sau khi ta chết chôn ở đầm thanh thủy này, nàng có thể còn tới nơi đây tắm hay không? Bồi thi thể ta giải buồn?
- Không! Đừng có mơ! Chết còn muốn chiếm tiện nghi của ta sao! Đừng mơ tưởng!
Lam Mi ở chỗ này lộ ra vẻ mặt xấu hổ, quả nhiên là Ninh Phàm, không hổ là Ninh Phàm, ba câu không kéo đến chuyện nam nữ thì không thoải mái phải không! 
Nhưng nghĩ tới vấn đề của Ninh Phàm, Lam Mi lại hiếm thấy lộ ra một tia vẻ nghiêm túc. 
- Nếu sau khi ngươi chết, chôn ở Minh Nguyệt đàm, ta sẽ theo ngươi... Chết ở đầm này...
Lời vừa nói ra, trong đầu của Ninh Phàm run lên, trong mắt không còn một tia trêu chọc, hóa thành hơi than thở. 
Lời lẽ ấy quá mức tình thâm ý nặng... 
Lam Mi tựa hồ thích mình... 
- Ta sẽ không chết... Ta vẫn chưa sống đủ.
Dưới ánh trăng, Ninh Phàm băng chỉ chợt lóe, từ mặt hồ, phi độn đến trước người Lam Mi, lộ ra nụ cười như gió xuân quất vào mặt. 
Ta sẽ không chết, chỉ một câu lại khiến cho Lam Mi thấy được an tâm mà trước đó chưa từng có. 
Cũng không phải là lời thề hoa lệ, chỉ là một câu an ủi của thiếu niên. 
Ngươi phải nhớ, tử đàn chưa diệt, ta cũng chưa đi. Ông trời không phúc, ta tất không chết. 
Ngươi phải nhớ, bên bờ đầm Minh Nguyệt này, dưới đám mây đen, quần áo trắng tuyết đen, cười giống như lưu niên. 
Tình cảnh an tĩnh lại, mà đánh vỡ phần ấm áp đó lại là Ninh Phàm một lần nữa trêu chọc. 
- Ta giúp nàng, khai một đao, yên tâm, không đau, hơn nữa, sẽ rất thoải mái!
- Ngươi... Ngươi nói gì...? Chẳng lẽ, ở chỗ này…?
Lam Mi tựa hồ nghe được chuyện gì đó rất đáng sợ, nhưng trong lòng lại lần đầu tiên có vẻ mong đợi. 
Không làm thạch nữ nữa, mà làm tân nương của ngươi! Sẽ có một ngày như vậy sao!? 
- Chúng ta đi dạo vòng vòng trước... có được hay không...? Ta cần chuẩn bị tâm lý một chút...
Do Lam Mi năn nỉ, Ninh Phàm dở khóc dở cười, phụng bồi vẻ mặt Lam Mi xấu hổ, lượn quanh vòng vòng ở bờ đầm Minh Nguyệt. 
Chẳng qua là Ninh Phàm có lòng ngắm trăng, thưởng đầm nước, ngắm mỹ nhân. Còn Lam Mi lại thủy chung cúi đầu, mái tóc che mặt, duy nhất có thể thấy là vẻ thẹn thùng đỏ đến cổ. 
Làm sao bây giờ... Rốt cục vẫn phải cần ngươi khai ích tư mật sao...?
Nhưng, nhưng... Mình vẫn chưa chuẩn bị xong, còn không... 
Lam Mi trong lòng áo não không thôi. Nàng một mực mong đợi Ninh Phàm sớm đi đến thăm nàng, giờ phút này lại hi vọng, Ninh Phàm nhanh chút rời đi, không muốn ngươi ấy chữa bệnh cho mình... Nhưng thật khiến ngươi ấy rời đi lại không đành. Thật sự bỏ đi cơ hội cho ngươi ấy chữa bệnh, nàng cũng không bỏ... 
Nữ tử có lúc chính là mâu thuẫn như vậy. 
Mà sau khi vòng qua mấy chục vòng, Ninh Phàm không cho Lam Mi thời gian chuẩn bị tâm tư nữa. Hắn bất đắc dĩ phát hiện, cho dù mình cho Lam Mi một trăm năm, nàng vẫn sẽ lần nữa đắn đo đi như vậy. 
- Nữ tử phiền toái!
Ninh Phàm vừa thu nụ cười lại, khuỷu tay cản lại, ôm vào lòng dáng người mềm mại mang mùi thơm của Lam Mi, cánh tay trong lúc vô tình, đụng phải ngực mềm mại của nàng. 
- A! Ngươi làm gì vậy...?
Bị Ninh Phàm đánh lén, Lam Mi bản năng muốn thét chói tai, lại bị Ninh Phàm chợt hôn mạnh, chặn miệng nàng lại. 
Toàn thân nàng đột nhiên căng thẳng, thân thể mềm mại cứng ngắc như đá, trong con ngươi xinh đẹp lướt qua một chút sợ hãi. Răng chỉ cắn chặt, nàng có thể cảm giác được đầu lưỡi của Ninh Phàm đang va chạm trên răng của nàng. 
- Ô ô...
Một cái hôn mạnh bá đạo tuyệt làm sao! 
Lam Mi dầu gì là dung linh sơ kỳ cao thủ, nhưng ngã vào trong ngực Ninh Phàm, căn bản không thể nào tránh thoát, cũng không muốn tránh thoát. 
Cái ôm trong ngực này thật là ấm áp, khí tức của người đàn ông này khiến cho nàng say mê... Thân thể của nàng dần dần buông lỏng, không cứng đơ nữa, dần dần, cánh tay ngó sen chặn lại ở cổ của Ninh Phàm, cũng nhẹ nhàng nhón chân lên, giao cho Ninh Phàm bờ môi của bản thân. 
Đây là nụ hôn đầu của Lam Mi... Trước lần này, nàng thậm chí không cho bất kỳ người đàn ông nào tiếp xúc thân thể của nàng... Lần đầu tiên bị xâm nhập chỗ nhạy cảm, cảm giác ấy cực kỳ mãnh liệt. 
Nó vừa khiến cho Lam Mi chìm đắm, tê dại mềm, lại khiến cho nàng hốt hoảng. 
- Ta phải làm gì đây? Ngươi ấy đang liếm ta...
Lam Mi tựa hồ cũng không biết, trong thiên địa có thứ hôn lưỡi này... Chẳng qua là bản năng cảm giác bị đầu lưỡi của Ninh Phàm xâm nhập, xấu hổ quá... Nàng cắn chặc hàm răng, không chịu buông đầu Ninh Phàm, nhưng sau một khắc, nàng thẹn đến muốn độn xuống đất. 
Lại nghe bên bờ đầm Minh Nguyệt, một tiếng vang vỗ lên nhẹ nhàng, rõ ràng có thể nghe, càng rõ ràng hơn so với côn trùng kêu vang, càng u tĩnh hơn so với hương cỏ. 
“Bạch!” 
Bàn tay của Ninh Phàm tác quái, hơi dùng sức, vỗ vào trên cái mông của Lam Mi. 
Cái mông của Lam Mi bị xâm phạm, nhất thời thân thể lần nữa cứng đanh, nhưng hàm răng lại hơi buông lỏng một chút, bị Ninh Phàm thừa dịp đầu lưỡi chợt động, liều mạng chuẩn bị liếm cái lưỡi trơn nhẵn của Lam Mi, thưởng thức mùi vị thanh tân của nàng. 
Đau quá... 
Trên cái mông, truyền tới cơn đau ran rát... Nhưng trong đau đớn, còn có một ti vặn vẹo sảng khoái... Khiến cho trong đầu của Lam Mi dâng lên một loại ý tưởng xấu hổ mà hoang đường. Nàng hy vọng Ninh Phàm lại đánh nàng cái nữa... 
Mà cái lưỡi thơm tho bị xâm chiếm, Lam Mi cảm giác mình muốn hòa tan trong nụ hôn này. Nàng khôn khéo nhắm mắt, không phản kháng nữa, còn thân thể dán càng chặc hơn cùng Ninh Phàm. 
- Ngô ngô...
Cảm giác của nụ hôn đầu rất tuyệt vời đây, cũng rất phiêu miểu... Trừ kinh ngạc cùng thẹn thùng, sau đó là chìm đắm, giống như chạm điện, triền miên. 
Rất lâu, Ninh Phàm đẩy Lam Mi ra, ngưng lại cái màn hôn thật lâu này. Lam Mi mở đôi mắt sáng long lanh, trong mắt tựa hồ có động giọt nước, sở sở động lòng người, mê ly quyến rũ. 
Nàng thở khe khẽ hơi hổn hển, mê mẩn nhìn Ninh Phàm. Nàng đã động tình cánh tay ngó sen không chịu buông ra Ninh Phàm... 
- Bây giờ, ta tới trị thương cho nàng có được hay không, nương tử?
Ninh Phàm gọi một tiếng nương tử, khiến cho Lam Mi nhẹ nhàng đem tay thon dựa vào bả vai hắn. Nàng “dạ” một tiếng thật thấp. 
Bị Ninh Phàm trêu cợt một trận, trong lòng của Lam Mi nảy sinh ham muốn tình dục rồi, vẻ thẹn thùng đó cũng chỉ chút thôi, phai nhạt rồi... Thậm chí, thân thể nàng có một loại khát vọng, hi vọng bị Ninh Phàm tìm tòi, giày xéo, tàn phá... 
Nhìn nữ tử trước mắt ngoan ngoãn mặc cho chàng muốn làm gì thì làm, Ninh Phàm khe khẽ thở dài. 
Sớm biết một cái hôn giải quyết được vấn đề, mình cần gì lãng phí thời gian, vòng vo đi mấy chục vòng như thế này... 
Nếu mà không nhanh lên một chút, trời sắp sửa sáng rồi... 
Ninh Phàm bế Lam Mi lên, đi tới nơi một bãi cỏ u tĩnh, đặt nàng trên bãi cỏ êm ái. 
Nước sương đọng lạnh như băng, hơi ấm còn dư lại ở bàn tay của Ninh Phàm, khiến cho Lam Mi ý loạn tình mê. Thân thể của nàng bởi vì tật bệnh, mà nhạy cảm dị thường, bị Ninh Phàm trêu đùa một trận, vốn nàng đối với Ninh Phàm tình trong như đã mặt ngoài còn e, giờ phút này đã sa vào vòng trầm luôn luôn rồi. 
- Ta muốn cởi quần áo của nàng...
Ninh Phàm đang muốn động thủ, lại thấy Lam Mi xấu hổ nhắm hai mắt lại, do dự hỏi:
- Có thể... Thô bạo một chút hay không…?
- Ách... Nàng muốn thô bạo thế nào? 
Ninh Phàm dở khóc dở cười, làm sao chữa bệnh cho Lam Mi lại phiền toái như vậy. 
- Giống như, giống như ngươi mới vừa rồi đánh ta chỗ đó... dùng sức như vậy...
Lam Mi còn đang thở dốc, mới vừa rồi một chưởng kia, cứ như có ma lực như thế nào ấy? 
- Thì ra nàng thích thô bạo... Vậy thì ta lại thô bạo...
Ninh Phàm than thở một câu, mình tuân theo ý tưởng của bệnh nhân, thật là thầy thuốc quá có y đức rồi... 
Hắn thu chín phần khí lực, chỉ dùng nửa phần, một chưởng “bịch”, đánh vào trên cái mông của Lam Mi. 
Trong đau đớn, một cổ cảm giác trên đau đớn áp đảo, khiến cho Lam Mi cả người tê dại mềm nhũn, vượt qua hóa thành một tiếng rên rĩ khiến lòng người nghe mà rúng động đến tận chân. 
A! 
- Tiếp tục được chứ...?
Ninh Phàm như có điều suy nghĩ hỏi. 
- Nữa đi, đánh ta... Lại dùng lực thêm một ít... 
Lam Mi ngượng ngùng trả lời. 
Nhưng tiếng nói của nàng vẫn chưa xong, bàn tay của Ninh Phàm đã bấm mạnh một cái trên đôi gò ngực của nàng... 
Đau, thật là đau! Nói đánh chỗ đó, vì sao... vì sao bóp ở nơi này...? Nhưng, thật thoải mái... 
Ánh mắt của Lam Mi có chút u oán, lại có chút mập mờ khiến cho Ninh Phàm tựa hồ biết gì đó. 
Mỗi một người đều có bản tính của mình. Lệch lạc tình dục! Lam Mi này, tựa hồ chính là thích cảm giác bị chinh phục, bị dày vò. Nàng có thể do thói quen do thân phận Thiếu chủ cao cao tại thượng mang lại, nhưng trong lòng bởi vì tật bệnh mà tâm trí có chút yếu ớt. Loại tương phản này khiến cho nàng hi vọng có một người cường đại, chinh phục nàng, bảo vệ nàng... 
Ninh Phàm không cười nhạo Lam Mi, ngược lại có một ít đồng tình, thương tiếc... 
Nhưng Ninh Phàm ý thức được, phương thức cao nhất thương tiếc Lam Mi là dùng thủ đoạn thô bạo nhất, khiến cho nàng thần phục. 
Hắn nhắm mắt, giải trừ hiệu quả ức chế tâm linh của “Âm Dương biến”, mở mắt ra, ánh mắt thật giống như một ác lang. 
Một nữ tử nũng nịu, nghiêng nước nghiêng thành, thân phận cao quý, lại trước mặt mình gần như phóng đãng... Loại trái ngược này đủ khiến cho bất kỳ người đàn ông nào cũng phải điên cuồng! 
Ninh Phàm không phải thần. Hắn là người, mặc dù có thể giữ nụ cười ung dung bên cạnh vô số nữ tử, đều may mắn là do co “Âm Dương biến” tâm pháp khắc chế dục vọng. 
Nhưng giờ phút này, hắn không khắc chế dục vọng nữa, ma tính như chó sói, chỉ cần một ánh mắt, phải khiến cho Lam Mi cảm thấy xa lạ, sợ, nhưng, khát vọng! 
- Ôm ta đi, xé nát ta đi...!
- Như nàng mong muốn!
Hắn cười lạnh một tiếng, hai tay bắt mạnh một trảo, bắt lấy gò ngực mềm mại của Lam Mi, bóp mạnh một cái, đảm nhiệm Lam Mi đau đến hô lên. Rồi sau đó, hắn xé mạnh một cái, đem từng món một áo lam trân quý mà hoa lệ, xé thành từng mảnh vải. 
Dưới ánh trăng, một câu mỹ nhân người trần truồng chợt phơi bày. 
Còn Ninh Phàm lần đầu tiên hoàn toàn đắm chìm cùng dục niệm! 
Cắn nàng, đánh nàng, xé nát nàng! 
Hắn cỡi quần áo, đè mạnh trên thân thể mềm mại của Lam Mi, cơ hồ đã quên mục đích lúc ban đầu, là chữa bệnh cho Lam Mi. 
Một cây hỏa nhiệt đang tìm vào tư mật của Lam Mi, nhưng cuối cùng không tìm được cửa vào. 
Trong mắt của Ninh Phàm, dần dần sáng tỏ, giờ phút này, Lam Mi vẫn chưa có cách nào thuộc về mình... Mà Lam Mi, cũng bị bệnh tật của hạ thể làm nàng tỉnh lại lý trí. 
Trong mắt của nàng lộ ra nụ cười tự giễu... Ngay cả là nữ tử mình đều không được tính, có tư cách thừa hoan dưới người Ninh Phàm sao. 
- Ta mệt quá, ngày mai nữa chữa bệnh, có được hay không...?
- Không được!
Ninh Phàm thương tiếc ôm Lam Mi vào trong ngực, thấp giọng nói:
- Ta không ngại!
- Nhưng ta để ý… 
Lam Mi cười một tiếng bi ai. 
- Vậy, ta trị bệnh cho nàng trước, để cho nàng làm một lần nữ tử trước vậy.
Ninh Phàm tản đi dục niệm trong lòng, lộ ra nụ cười khó hiểu. 
Cô gái này quả thật rất phiền toái, nhưng Ninh Phàm không ngại vì nàng phiền toái một chút. 
Mà Lam Mi thì không hiểu nụ cười thâm ý của Ninh Phàm. 
Nụ cười bi ai của nàng vẫn không giảm, mình có tư cách làm nữ tử sao... Thậm chí nàng bắt đầu hoài nghi, mình thật có thể chữa khỏi bệnh sao...? 
Nhưng mà bi ai chợt hóa thành một tia xấu hổ hết sức chấn kinh. Nàng cảm giác, một chỗ tư mật khác của mình bị đâm mạnh vào, đau, thật là đau! 
- Làm gì, nơi đó là...
Nàng lộ ra vẻ mặt khó tin cùng xấu hổ, nhưng đau đớn, giống như xé, mang theo máu, khiến cho nàng thoải mái tới cực điểm. 
Chỉ là ở đâu, căn bản không phải... Bẩn như vậy... Tại sao có thể...? 
- Tại sao không thể...?
Ninh Phàm hô nhẹ một tiếng, thi triển mị thuật, khiến cho Lam Mi thoải mái một ít. 
Mà cảnh tượng này quá mức hương diễm, không cách nào thuật lại được... 
Từng tiếng rên rĩ chọc giận đất trời vang vọng trong bóng đêm, mang khát vọng bị đè nén mười mấy năm của một con người. 
... 
Sau khi mây mưa tam đi, Lam Mi điềm điềm ngủ say, mà Ninh Phàm mồ hôi đầy người, thay áo quần, vội vã độ vào Sinh Cơ đan trong cơ thể của Lam Mi.
Khai một đao, có chút đau... Thừa dịp nàng ngủ mê man, hoàn thành vậy... 
Ninh Phàm chỉ một cái Thái Âm chỉ lực khiến cho Lam Mi ngủ càng say, tách ra chân ngọc của nàng. Hắn nhìn lối đi tròn trịa lại bế tắc, thương tiếc không dứt. 
- Không cần sợ, kể từ hôm nay, nàng chính là nữ nhân hoàn chỉnh rồi...
Ninh Phàm nói một cách điềm đạm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.