🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Lục Tử Kiều vẫn vênh váo hung hăng như cũ. Nếu nói Lý Chi Hoan là nhân tài mười năm mới gặp, kẻ này chính là thiên tài trăm năm mới có. Hắn có tư cách kiêu ngạo. 
Tình cảnh Lý Chi Hoan bị Mạnh trưởng lão đối đãi lãnh lùng, Lục Tử Kiều thực tế cũng nhìn thấy hết, chỉ có 101 điểm cống hiến nhỏ nhoi căn bản không đáng để Lục Tử Kiều để vào trong mắt.
- Tên họ, thượng chước bao nhiêu linh dược. . .
Giọng nói của Mạnh trưởng lão vẫn có vẻ lòng không yên.
- Lục Tử Kiều, thượng chước 23 cây trăm năm linh dược, cộng thêm chém giết quỷ vật. Tổng cộng là 1423 điểm cống hiến!
Lục Tử Kiều nhếch mép một cái. Hắn tin tưởng cống hiến của mình đủ để hù được Mạnh trưởng lão. Thứ mình lại nộp lên ddù sao cũng là trăm năm linh dược. Không cần nói cũng biết, mình đã đi vào khu vực thứ hai. 
Hắn tin tưởng, ngay cả là Ninh Phàm có bối cảnh thâm hậu kia, cùng Lý Chi Hoan tu luyện đoạt xá ma công, cũng không dám tiến vào khu vự thứ hai. 
Nhưng vượt ngoài ý liệu của hắn, Mạnh trưởng lão khi thấy Lục Tử Kiều nộp lên trăm năm linh dược, chỉ hơi ngẩn người một chút, rồi khôi phục thần sắc, lắc đầu một cái:
- Không sai. . . 1423 điểm cống hiến, nếu ở những kỳ trước có thể nói là thiên kiêu. . . Đáng tiếc lần này, có mặt người nọ, nhất định là không người chú ý đến ngươi rồi. . .
Lời của Mạnh trưởng lão khiến cho Lục Tử Kiều cùng Lý Chi Hoan đồng loạt rét run lòng.
101 điểm cống hiến, không đủ để để cho Mạnh trưởng lão coi trọng. Nhưng 1423 điểm cống hiến vẫn không thể khiến cho Mạnh trưởng lão nhìn với con mắt khác. Chuyện này quá mức cổ quái.
Trong lời nói của Mạnh trưởng lão, dường như trong lời còn có lời khác.
Có mặt người nọ ở đây, cho nên 1423 điểm cống hiến của mình, không thể gây nên tiếng vang nào. Người này là ai ? Chẳng lẽ người này thu được cống hiến cao hơn?
Lục Tử Kiều đang kỳ quái trong lòng, liền thấy một thiếu niên mặc áo màu tro mặt mũi ảm đạm tựa như tử thi, đi ra khỏi trận quang.
Lục Tử Kiều nhớ tên họ thiếu niên này, tựa hồ là Vương Diêu. Hắn nhớ người này không phải bởi vì Vương Diêu lợi hại gì, mà là lai lịch của Vương Diêu khiến cho hắn để ý một chút.
Đông Việt Vương gia, cũng coi là tu chân tộc rất có thế lực.
Chẳng qua là Vương Diêu mơ hồ lộ ra một tia âm trầm khí tức, để cho tâm hồn của Lục Tử Kiều run lên. Cổ quái, vì sao tự dưng mình lại dâng lên sự kiêng kỵ đối với Vương Diêu?
Chợt sau đó, Vương Diêu biểu tình lãnh đạm, đi tới trước mặt Mạnh trưởng lão thượng chước linh dược.
- Tên họ, thượng chước bao nhiêu linh dược. . .
Mạnh trưởng lão lần này, mới có chút coi trọng, nhưng vẻ mặt vẫn không có sự nhiệt tình.
- Vương Diêu, thượng chước 1 cây năm trăm năm linh dược, cộng thêm chém quỷ vật trước ssau tổng cộng là 31855 điểm cống hiến.
Thanh âm của Vương Diêu cực kỳ lạnh, lạnh như băng, mà lời nói càng làm cho rất nhiều đệ tử, thậm chí dung linh lão quái, hít hà một hơi lạnh.
Vương Diêu này, quật khởi cực kỳ vượt ngoài sự dự đoán của mọi người. Gần một tháng trước tổng cộng mới 7 điểm cống hiến. Nói cách khác, miễn cưỡng chém giết hai đầu ích mạch một tầng quỷ vật.
Nhưng một ngày cuối cùng, Vương Diêu cơ hồ là xông ngang đánh thẳng, thu được hơn 3 vạn cống hiến, không biết giết chết bao nhiêu dung linh quỷ vật.
"Người này, không thể khinh thường! Nhưng vẫn không bằng Ninh Phàm...” 
Mạnh trưởng lão hít một hơi thật sâu, đối với Vương Diêu, đã có chút khách khí.
Vương Diêu có thực lực chém chết dung linh. Ngay cả là Mạnh trưởng lão dung linh hậu kỳ tu vi, cũng không cách nào không nhìn thấy.
Sau khi Vương Diêu nộp linh dược, tựa hồ căn bản không có dục vọng đến gần người khác, cho dù đối mặt với dung linh cao thủ, cũng lãnh đạm không nói, ánh mắt phiêu miểu nhìn quanh, dường như đang tìm kiếm ai trong hàng đệ tử vậy.
"Người đó rốt cuộc là ai? Có thể chém bổn hoàng phân thân, sợ rằng ít nhất là dung linh điên phong cao thủ. . . Hơn nữa, người này nhất định là một người trong đám đệ tử mới nhập môn tham gia thí luyện . . ." 
Vương Diêu âm thầm suy tư, nói thầm ở trong lòng. 
Cống hiến của Vương Diêu quả thật làm cho Lục Tử Kiều cùng Lý Chi Hoan trợn mắt hốc mồm, khó tin.
Lục Tử Kiều nhớ, Vương Diêu kia bất quá chỉ là ích mạch tầng hai tu vi, sao có thể đạt được 3 vạn cống hiến. Đạt được nhiều cống hiến như vậy, ít nhất Vương Diêu cũng phải chém chết trăm đầu dung linh quỷ vật.
"Vương Diêu không ngờ lại ẩn tàng sâu như vậy! Kết quả hắn có tu vi gì? Hắn đạt được nhiều cống hiến như vậy, nhất định dẫn phát xôn xao cực lớn. Xem ra nhóm Dung linh, Kim đan tiền bối này đều để mắt tới hắn rồi. . ."
Lục Tử Kiều suy nghĩ như vậy. Nhưng điều làm cho hắn bất ngờ là đối với sự xuất hiện của Vương Diêu, chỉ có số ít lão quái bày tỏ cảm giác hứng thú. Đại đa số cao thủ, ánh mắt vẫn nhìn hướng về Yêu Quỷ lâm, nhìn chằm chằm nhìn trận quang không chớp mắt, tựa hồ còn đang chờ ai.
Một thoáng, trong lòng Lục Tử Kiều dâng lên một ý tưởng hoang đường. Chẳng lẽ trong Yêu Quỷ lâm còn có thiếu niên so với Vương Diêu càng lợi hại hơn, ẩn tàng còn sâu hơn sao? Như vậy mới có thể làm cho những lão quái này không coi trọng Vương Diêu!
Vương Diêu đã đạt được 3 vạn cống hiến. Thiếu niên kia lợi hại hơn so với Vương Diêu. Kết quả muốn đạt được bao nhiêu cống hiến!
- Là ai?
Giờ khắc này, chẳng những Lục Tử Kiều, Lý Chi Hoan, ngay cả đệ tử rời khỏi Yêu Quỷ lâm cũng rối rít ý thức được, nhất định là lần này trong nhập môn đệ tử, xuất hiện một nhân vật cực kỳ không bình thường —— so với Vương Diêu còn lợi hại hơn!
Như vậy mới có thể đưa tới nhiều lão quái vây xem với ánh mắt như nhiệt tình như vậy.
Người nọ, rốt cuộc là ai!
- Chẳng lẽ là hắn?!
Trong lòng Lục Tử Kiều dâng lên dung mạo của một thiếu niên bạch y hắc sưởng. Nhưng hắn chợt liền lắc đầu một cái, cũng không tin.
Ninh Phàm bối cảnh cường đại, Lục Tử Kiều tin tưởng. Nhưng hắn không cho là Ninh Phàm song tu công pháp, chiến lực có thể cao bao nhiêu. . .
- Không, người vượt qua Vương Diêu, nhất định không phải Ninh Phàm!
Ánh mắt của Lục Tử Kiều gắt gao nhìn chằm chằm về phía Yêu Quỷ lâm, chờ đợi, chờ đợi một câu trả lời hoang đường mà bản thân hắn không muốn tin.
Trong ánh mắt khẩn cấp của mọi người, trận quang chợt lóe, một bạch y hắc sưởng thiếu niên rốt cuộc đi ra.
Mỗi một bước của hắn cử trọng nhược khinh, giống như lân gia công tử tản bộ trong sân vắng. Nhưng mà một ánh mắt lạnh nhạt, một cái giở tay nhấc chân, đều có vận vị ở bên trong không nói được.
Mà lúc thiếu niên hiện thân, mấy trăm cao thủ tại chỗ, phàm là mang theo kiếm hệ pháp bảo trên người, đều xuất hiện một tình hình quỷ dị. 
Trường kiếm của mỗi người đều bắt đầu nhẹ nhàng rung rung! Tựa như hưng phấn, tựa như kính sợ, tựa như phát run!
Mà trước đó, Mạnh Tri Thu đối với Lý Chi Hoan, Lục Tử Kiều, thậm chí Vương Diêu, đều không nói cười, đột nhiên lần đầu tiên đứng lên, vẻ mặt lộ ra kích động không thôi, cung kính chắp tay đối với Ninh Phàm, thậm chí rời khỏi đài ghi danh, tiến về phía trước mấy bước nghênh đón, mặt mày vui vẻ chào đón. 
- A a, Ninh tiểu hữu, để cho ta chờ đợi lâu a. Không biết Ninh tiểu hữu, có thể có thượng chước linh dược?
- Không có.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.