Chương trước
Chương sau
"Cảnh sát Hạ?"

"Hả, sao vậy?" Bị Lâm Đường gọi liên tục mấy tiếng, Hứa Tử Dương mới tỉnh lại từ trong tưởng tượng hoang đường của mình, khẽ ho một tiếng cố gắng che giấu sự bối rối của bản thân.

"Không sao," Lâm Đường nhìn thấy sự bối rối của hắn, nhưng cũng không vạch trần, chỉ cười nói: "Chỉ là thấy anh có vẻ mất tập trung. Vừa nãy tôi hỏi anh ăn xong có muốn đi dạo không."

"A, được, vừa khéo tiêu cơm luôn, cũng lâu rồi tôi không ăn nhiều như vậy." Hứa Tử Dương đáp lời, "Anh đợi tôi một lát, tôi rửa bát xong rồi đi."

Lâm Đường cũng không tranh giành với hắn, chỉ đi theo sau hắn vào bếp. Đúng như Lâm Đường dự đoán, Hạ Tử Dương không biết rửa bát, chỉ biết cho xà phòng, chà qua loa là xong. Lâm Đường dở khóc dở cười, thở dài, dựa vào người hắn nhỏ giọng hướng dẫn: "Phải dùng miếng bọt biển, đúng vậy, cái màu vàng kia... Chỗ nào lau không sạch thì dùng mặt sau màu xanh của miếng bọt biển, mặt đó cứng hơn một chút... Không thể chỉ rửa bằng nước, phải dùng miếng bọt biển lau qua hai lần mới sạch..."

Hạ Tử Dương nghe theo hướng dẫn của anh, vụng về rửa bát, nhưng tâm trí lại hoàn toàn không để ý đến bát đĩa. Hắn chỉ cảm thấy hơi thở ấm áp của Lâm Đường khi nói chuyện phả vào tai mình, khiến hắn không khỏi liên tưởng đến cái ôm lúc nãy, tai càng nóng bừng.

Rửa xong bát, hai người xách rác xuống lầu tản bộ.

Trời sập tối, những ngọn đèn đường hai bên đường tỏa ra ánh sáng vàng ấm áp. Tốp năm tốp ba người dân thong dong đi dạo, tiếng nói chuyện khe khẽ hòa quyện cùng gió chiều, lững lờ tan biến trong màn đêm.

Cách đó không xa có một đôi vợ chồng già vừa đi vừa hất tay, Hạ Tử Dương không khỏi cười ra tiếng: "Mẹ tôi cũng bắt cha tôi làm chuyện này, nói là vỗ tay có thể rèn luyện thân thể. Cha tôi trước kia cảm thấy tiếng động lớn khá mất mặt, không muốn vỗ. Kết quả ông ấy không vỗ, mẹ tôi sẽ không đi tản bộ với ông mà đi cùng mấy chị em gái. Qua mấy lần, hiện giờ cha tôi vỗ còn vang hơn những người khác."

"Để ý không?" Hạ Tử Dương giơ hộp thuốc lá lên lắc lư trước mặt Lâm Đường. Hắn chưa từng thấy Lâm Đường hút thuốc, nhưng nhìn dáng vẻ của anh cũng không giống người biết hút.

Lâm Đường lắc đầu. Hạ Tử Dương liền tự châm một điếu thuốc, nhả khói từng đợt, dựa vào lan can hồ cảnh quan kể cho hắn nghe về cuộc sống đầy ồn ào náo nhiệt của hai người già tính tình trẻ con trong nhà.

"Thật tốt." Hắn nghe Lâm Đường nói.

Trời càng tối dần, hắn quay đầu nhìn sang người bên cạnh, nét mặt Lâm Đường trong màn đêm mơ hồ không rõ. Hắn nhớ lại trước đây Lâm Đường từng đề cập đến việc cha mẹ anh mất sớm, không khỏi hối hận vì lời nói vô ý của mình, "Xin lỗi, tôi..."

"Không, không cần xin lỗi, tôi rất thích nghe anh nói những điều này," giọng Lâm Đường vẫn dịu dàng, nhưng trầm lắng hơn, "Cha mẹ tôi...tình cảm không tốt. Từ khi tôi có ký ức, mỗi ngày họ đều tra tấn nhau."

Hạ Tử Dương trực giác Lâm Đường đang buồn, nhưng không biết làm thế nào để an ủi anh, chỉ biết đưa tay ôm lấy vai anh.

Lâm Đường nghiêng mặt mỉm cười với hắn, "Cho tôi hút hai hơi nhé." Nói rồi liền lấy điếu thuốc từ tay hắn ngậm lấy đầu lọc hít một hơi thật sâu.



"Mẹ tôi bị bắt đến, từ đầu đến cuối, cho đến khi chết, bà chưa từng bằng lòng."

Đường Niệm bị Lâm Nghiễn Thư bắt tới, có lẽ dùng từ cướp sẽ phù hợp hơn.

Lúc Đường Niệm mười mấy tuổi đã trổ mã thành thiếu nữ duyên dáng yêu kiều, trước mặt người khác có thể giả vờ ngoan ngoãn, nhưng sau lưng lại cực kỳ nghịch ngợm. Từ tiểu học đến cấp ba, tên ngốc nhà hàng xóm luôn vui vẻ đi theo phía sau cô, lặng lẽ dọn dẹp đống bừa bộn mà cô gây ra. Mặc dù như vậy nhưng chưa từng có người nghĩ tới hai người họ sẽ yêu sớm, tên ngốc kia quá bình thường, ở sau lưng Đường Niệm không khác nào cục đá không chút thu hút.

Nhưng Đường Niệm lại thích hắn ta rồi, cấp ba hai người đã lén người lớn nắm tay nhau.

Đường Niệm học giỏi, thi đỗ vào trường đại học danh tiếng ở thành phố lân cận, còn tên ngốc kia chỉ có thể ở lại thị trấn nhỏ này, ngóng trông bạn gái nhỏ về thăm vào kỳ nghỉ.

Cũng chính tại khuôn viên trường đại học, Đường Niệm gặp gỡ Lâm Nghiễn Thư, đàn anh hơn cô hai khóa, từ đó rơi vào cơn ác mộng suốt đời khó thoát khỏi.

Lâm Nghiễn Thư thực ra rất được yêu mến, xuất thân từ thư hương thế gia, ôn nhu như ngọc, đôi mắt đào hoa luôn nở nụ cười dịu dàng. Còn Đường Niệm như một làn gió mùa hè thổi đến từ thị trấn ven biển, mang đến sức sống cho cuộc sống gò bó nhiều năm của hắn.

Đáng tiếc là Đường Niệm không thích hắn, dù Lâm Nghiễn Thư xuất sắc đến đâu thì cô cũng chỉ nhớ nhung anh chàng ít nói ngốc nghếch kia.

Bị từ chối liên tiếp, Lâm Nghiễn Thư không cam lòng, lén lút theo chân Đường Niệm về quê. Khi nhìn thấy Đường Niệm chạy vội vã lao vào vòng tay chàng trai kia, Lâm Nghiễn Thư siết chặt nắm đấm, móng tay bấu vào da thịt, máu tươi rỉ ra từ khe hở ngón tay.

Tại sao? Hắn tự hỏi, tại sao một tên nhà quê tầm thường như vậy lại có thể sở hữu Đường Niệm, còn hắn thì không?

Lòng Lâm Nghiễn Thư chìm trong cơn giận và ghen tuông, nhưng đầu óc kỳ lạ thay lại vô cùng tỉnh táo. Hắn ngồi một đêm tại ga tàu, rồi một mình lên chuyến tàu trở về.

Lúc quay lại, Đường Niệm phát hiện Lâm Diễn Thư không còn quấn quýt dai dẳng như trước nữa, hai người trở thành những người quen biết có thể nói vài câu với nhau.

Kỳ nghỉ này, Đường Niệm dụ người bạn trai ngây thơ kia nếm thử trái cấm. Cô biết bố mẹ mình chắc chắn sẽ chướng mắt tên ngốc nghếch kia, học lực không cao, gia cảnh cũng không tốt, bố mẹ cô luôn mong muốn cô có thể trèo được cành cao. Nhưng không sao, trước khi đi, cô đã cùng bạn trai bí mật lấy trộm sổ hộ khẩu, đã âm thầm đăng ký kết hôn. Chỉ cần chờ đến khi đứa bé trong bụng chào đời, dù bố mẹ cô không vui cũng chẳng còn cách nào.

Nhưng Đường Niệm không ngờ rằng, trong toàn bộ kế hoạch của mình, biến số duy nhất lại là Lâm Nghiễn Thư.

Khi thai được sáu tháng, Đường Niệm đã hơi lộ bụng, bèn cùng bạn trai chuyển đến sống trong căn nhà cho thuê bên ngoài trường học, may mắn là năm cuối đại học không có lớp, cô chỉ cần ở nhà viết luận văn là được. Còn bạn trai của cô thì ngày ngày ra ngoài từ sáng sớm đến tối mịt, kiếm tiền cho tổ ấm nhỏ này.

Tai họa ập đến vào tháng thứ bảy. Khi đang vứt rác dưới nhà, Đường Niệm bất ngờ gặp Lâm Nghiễn Thư. Lúc này, bụng cô đã to đến mức không thể che giấu bằng lý do tăng cân. Song Lâm Nghiễn Thư chỉ khựng lại một lát rồi trở lại bình thường, không hỏi nhiều, chỉ ân cần lấy túi rác từ tay cô và hứa sẽ giữ bí mật cho cô.

Cuộc gặp gỡ bất ngờ này nhanh chóng bị Đường Niệm ném ra sau đầu, chìm đắm trong niềm vui của tình yêu. Cho đến một ngày, bạn trai nhỏ của cô trắng đêm chưa về.



Cô đợi ròng rã hai ngày, không đợi được người yêu mà lại đợi được cảnh sát.

Sau khi tiễn cảnh sát đi, cô nghi ngờ mình đang nằm mơ. Cố ý gây thương tích? Làm sao có thể chứ, tên ngốc đó tới con gà cũng không dám giết, sao lại có thể đâm người?

Mười năm, mười năm trôi qua, coi như xong đời.

Lúc này, chuông điện thoại đột nhiên reo lên. Cô mơ màng ấn nút nghe, nghe thấy bố mẹ hứng phấn nói liên tục, khen cô có bản lĩnh, tìm được một người bạn trai giàu có và quyền thế. Cô nhất thời hơi rối loạn, bạn trai nghèo rớt mồng tơi của cô không phải đang bị giam giữ trong đồn cảnh sát sao?

Vừa cúp máy bố mẹ, tiếng gõ cửa lại vang lên. Cô mở cửa, chỉ thấy Lâm Nghiễn Thư vẫn dịu dàng mỉm cười như mọi khi, nhưng lời nói vừa mở miệng đã khiến cô như rơi vào hầm băng —— Nghe nói bố mẹ và bạn trai của em gặp chút rắc rối, có lẽ anh có thể giúp được.

Nhẫn nhịn bấy lâu nay, cuối cùng cũng đến lúc ra tay. Lâm Nghiễn Thư run rẩy vì sung sướng.

Thực ra mọi chuyện đều có dấu vết. Bố mẹ nhát gan tham tiền sao lại đột nhiên gặp được quý nhân, dẫn dắt họ đầu tư, kiếm được số tiền khiến người ta mất lý trí, nhưng lại đột nhiên ôm tiền bỏ trốn; bạn trai trung thực sao lại gây thương tích cho người khác và vào tù, Lâm Nghiễn Thư sao lại xuất hiện ở đây một cách hợp lý, thậm chí còn tiên đoán được mọi chuyện và giúp bố mẹ cô tạm thời xoa dịu chủ nợ.

Đường Niệm đã hiểu rõ, nhìn thẳng vào gã đàn ông dịu dàng vô hại trước mắt, chất vấn: Anh muốn tôi đúng không?

Em vẫn luôn thông minh. Lâm Nghiễn Thư cười nói, rời khỏi tên đó và kết hôn với anh, số tiền đền bù, trấn an người thân của người bị hại, anh cũng sẽ giải quyết khoản nợ của cha mẹ em.

Được, Đường Niệm nhắm mắt, tự bán mình cho con quỷ dữ này.

Lâm Đường kể lại câu chuyện một cách ngắn gọn, cảm xúc không dao dộng, như thể đang nói về một người xa lạ.

"Vậy anh..." Hạ Tử Dương do dự, không dám hỏi tiếp.

"Không phải, đó là một bé gái, nhưng đã chết yểu khi còn rất nhỏ. Tôi là con của bà và Lâm Nghiễn Thư, cho nên bà ấy không thích tôi. Lâm Nghiễn Thư cũng không yêu thương tôi, trong mắt ông ta chỉ có mẹ tôi thôi." Lâm Đường nhìn phương xa, hờ hững trả lời.

Nghe xong câu chuyện, Hạ Tử Dương không biết nên an ủi người đàn ông tưởng chừng như vô tâm trước mặt ra sao. Hắn chỉ biết bước lên ôm lấy anh, vỗ về và xoa nhẹ gáy anh.

Hạ Tử Dương cảm nhận được Lâm Đường mới đầu có chút cứng ngắc, sau đó dần dần thả lỏng, vùi mặt vào cổ hắn, ôm chặt lấy hắn, mạnh đến mức khiến hắn cảm thấy hơi đau.

Dưới ánh trăng mờ ảo, bóng đèn đường vàng mờ soi sáng, chú mèo hoang rốt cuộc đã tìm được tổ ấm của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.