Chương trước
Chương sau
Thanh thế như mặt trời ban trưa nhưng đi cùng với đó chính là đố kỵ và hãm hại.

Người thành công không có bạn bè. Bạn bè là những gì còn sót lại của kẻ thất bại. Đây là một sự thật hiển nhiên trong giới kinh doanh.

Thời xa xưa gọi là "nhất tương công thành vạn cốt khô", ý là trên chiến trường muốn thắng lợi thì không từ thủ đoạn. Hai nghìn năm sau, từ chiến tranh bằng vũ khí hóa thành tranh đấu trên thương trường, đạp lên thi thể mà đi thì làm sao không phải là Nhất tướng công thành vạn cốt khô cho được!

*Nghĩa đen: Một ông tướng khi công phá, đánh chiếm vào một thành trì thì sẽ dẫn đến cả vạn bộ xương binh lính chết khô. (Đây là câu cuối trong bài thơ thất ngôn Kỷ Hợi tuế nhị thủ của Tào Tùng, đời Đường).

Nghĩa bóng: Lời phê phán tai họa của chiến tranh, bên nào cũng mất bao người chết trận.

Thắng làm vua thua làm giặc, mà người chiến thắng cũng sẽ luôn bị người rình rập, chờ thời cơ tốt nhất để soán ngôi.

Một chủ tịch của doanh nghiệp đa quốc gia, vậy mà bên người không một hồng nhan tri kỷ. Mỗi khi tham gia yến tiệc đều chỉ có trợ lý đặc trợ chứ không phải một người phụ nữ nào đó, cũng không bao giờ gây sự nên làm cho phóng viên vô cùng tò mò, phải đi theo dõi chụp ảnh liên miên.

Mạc Lam Tuyên lật xem một tờ báo tuần san, nhịn không được mà cười ra tiếng.

"Tình yêu của người đàn ông độc thân hoàng kim duy nhất sẽ đi về đâu!" Tiêu đề thật rúng động, thật giả còn không rõ mà bằng chứng đã vững như núi thái sơn. Người trong cuộc xem còn thấy thú vị nữa là.

Báo tuần san nêu lên ba người phụ nữ anh cũng không có ấn tượng, có lẽ Thẩm Văn Vũ sẽ rõ hơn anh.

Ấn nút đàm thoại nội tuyến, gọi hắn đi vào.

Mười giây sau vang lên hai tiếng cốc cốc, Thẩm Văn Vũ đã xuất hiện sau cửa.

"Ông chủ, có chuyện gì sao?"

"Cái này thú vị thật." Anh đặt tuần san xuống trước mặt. Thẩm Văn Vũ ở đối diện khẽ giật mình, lúc này mới đi vào văn phòng chủ tịch.

Hắn đứng trước bàn, cầm lấy tờ báo, vừa thấy thì sắc mặt đã trầm xuống.

"Chủ tịch muốn khiếu nại à? Tôi sẽ liên lạc với luật sư Sam, mời cô ấy đến."

"Không cần đâu, chuyện nhỏ thôi, tìm làm chi."

"Vâng."

"Bọn họ đều đoán vì sao bên cạnh tôi không có phụ nữ, Văn Vũ, cậu thấy sao? Tôi nên làm thế nào bây giờ?" Mạc Lam Tuyên với tay nghịch bút, ngón tay lăn qua lăn lại cái bút cán mộc trên mặt bàn.

"Tôi sẽ giúp chủ tịch sắp xếp mấy buổi xem mắt. Tìm vài tiểu thư danh giá, đưa ít quà rồi thúc đẩy chuyện tốt giữa hai người nhé."

"Cậu thì sao? Thấy tôi hẹn hò với phụ nữ thì lòng cậu nghĩ thế nào?" Anh thản nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của Thẩm Văn Vũ, giống như đã nhìn thấu nội tâm hắn.

"Không có cảm giác gì. Chủ tịch, anh còn chuyện gì khác không?" Thẩm Văn Vũ tránh tầm mắt của anh, hắn không thích bị nhìn thấu, nhất là khi người nhìn là Mạc Lam Tuyên: "Nếu không còn thì tôi xin phép ra ngoài làm việc..."

"Có việc."

Anh cắt ngang lời nói của hắn. Mỗi một lần chạm đến vấn đề này, Thẩm Văn Vũ sẽ luôn bỏ chạy. Nhưng anh hy vọng Thẩm Văn Vũ sẽ đố kỵ, hy vọng hắn sẽ nổi nên lòng chiếm hữu một chút, như vậy anh mới có ảo giác mình được yêu.

Song Thẩm Văn Vũ sẽ không, vĩnh viễn cũng không thể! Dù sao, đối với hắn mà nói 'Mạc Lam Tuyên' giống như rắn rết vậy. Nếu có thể, hắn sẽ không chút do dự đuổi đi, làm sao có suy nghĩ độc chiếm được!

"Ngài còn chuyện gì muốn nhắn nhủ ạ?" Thái độ tất cung tất kính là cách giữ khoảng cách tốt nhất của bọn họ.

"Ở đây làm tình với tôi."

Anh đứng thẳng dậy, đi về phía căn phòng nghỉ ngơi nhỏ, ấn một cái nút bí mật, trên vách tường làm bằng gỗ thô mở ra một cánh cửa ngầm.

Mạc Lam Tuyên đi vào, cởi caravat và cúc áo sơ mi. Sau lớp quần áo chính là một khuôn ngực trắng nõn.

"Nhanh lên." Thẩm Văn Vũ không nhúc nhích nên Mạc Lam Tuyên đành phải lên tiếng thúc giục nhưng tay chân của hắn dường như đã dính trên mặt đất.

"Chủ tịch, bây giờ không thích hợp." Cúi thấp mặt, Thẩm Văn Vũ nói ra một câu.

"Ai nói bây giờ không thích hợp? Tôi bảo bây giờ thích hợp là được rồi, đúng không?" Mạc Lam Tuyên nói xong, sau đó nằm ngửa trên giường. Hôm nay đầu của anh hơi nhức nên cần một liều thuốc giảm đau để giúp anh quên đi chuyện không khỏe trong người.

"Lát nữa còn có hội nghị, xin chủ tịch chuẩn bị." Hắn không muốn quan hệ xác thịt với Mạc Lam Tuyên vì ở công ty bọn họ là cấp trên và cấp dưới. Chỉ sau khi tan tầm thì hắn mới chính thức là con chó của Mạc Lam Tuyên!

"Hủy hội nghị đi." Anh quả quyết ra lệnh.

Thẩm Văn Vũ cắn răng, nắm chặt tay, đốt ngón tay kêu răng rắc.

"Văn Vũ?"

"Vâng, tôi biết rồi." Hắn ấn xuống máy nội bộ, thông tri cho thư ký bên ngoài: "Chủ tịch hủy bỏ hội nghị lúc ba giờ, cô thông báo cho các ban đi." Công việc hoàn thành, thân thể hắn lại cứng lên, chuyện kế tiếp là chuyện mà hắn không muốn đối mặt nhất.

Nhưng có không muốn thế nào thì cuối cùng cũng nhất định phải đối mặt.

Hắn hít sâu hai lần rồi chậm rãi đi vào căn phòng nhỏ, đứng lặng bên giường. Người đàn ông nằm đó quần áo nửa cởi, chờ đợi hắn.

"Hiện tại đang giờ làm việc. Chủ tịch, tan tầm tôi sẽ hầu hạ anh..."

"Công ty là của tôi, nghỉ hay làm do tôi quyết định. Cậu cũng là của tôi, chỉ có thể phối hợp với tôi, không cần có ý kiến." Mạc Lam Tuyên lạnh lùng nói một câu đơn giản, không phải mệnh lệnh cũng không phải yêu cầu, mà đó chính là sự thật.

Thẩm Văn Vũ hận anh thấy rõ, mặc kệ là anh nói thế nào đều khiến hắn không thể phản bác được. Câu nói này vô tình hóa thành lưỡi dao, từng tấc từng tấc khoét sâu vào miệng vết thương trong lòng hắn.

Gần như là mỗi đêm, Mạc Lam Tuyên đều yêu cầu hắn làm tình. Hành vi biến thái này, mỗi một đêm đều không hề gián đoạn. Vậy mà bây giờ, đến ngay cả ban ngày anh cũng không buông tha hắn sao?

Dùng phân thân sáp nhập vào cơ thể của người đàn ông khác, động tác như vậy, rốt cuộc là có ý nghĩa gì?

Mạc Lam Tuyên lại làm không biết mệt!

Hừ, hắn cũng hận bản thân —- vì sao lại vẫn sung huyết cương lên, nếu có thể không cương được thì tốt biết bao nhiêu!

Mạc Lam Tuyên nhìn Thẩm Văn Vũ, không thúc giục mà chỉ nhìn hắn, chờ hắn.

Không cần một thứ ngôn ngữ nào biểu đạt, anh biết rõ trong lòng Thẩm Văn Vũ hận mình, mà cái này lại chính là do anh muốn!

Nếu không yêu được, vậy hận đi. Ít nhất... Chính mình còn có thể giữ lấy một vị trí nhỏ nhoi ở trong lòng hắn.

Thẩm Văn Vũ chậm rãi cởi áo khoác tây trang, cởi nút áo sơ mi, đá giày da xuống, tiếp đến là dây lưng và quần dài. Từ đầu đến chân đều là những thứ anh đã mua, đến ngay cả đồ trong của Thẩm Văn Vũ — cũng là do anh mua.

Có Barbie Kenny cao 1m85, thì anh chính là người may mắn nhất trên thế giới này rồi.

Thân thể ấm áp, cánh tay mạnh mẽ hữu lực, cơ thể rắn chắc vô cùng đàn hồi và sinh mệnh rạo rực như lửa nóng. Tất cả đều là hắn, mà hắn thì thuộc về Mạc Lam Tuyên.

"Đợi đã." Mạc Lam Tuyên đột nhiên nói.

Hắn vừa mới cởi quần dài, cả cơ thể chỉ còn một cái quần lót, thứ bên trong vẫn an phận. Thẩm Văn Vũ nghe được lời nói thì tạm dừng loạt động tác.

Anh bệ vệ thưởng thức cơ thể xinh đẹp, ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, chậm rãi hưởng thụ. Vầng trán ngay ngắn làm nổi bật ngũ quan lập thể làm cho diện mạo của Thẩm Văn Vũ sánh ngang với người mẫu đẳng cấp. Cần cổ của hắn to, bả vai rộng lớn, thêm vào đường cong ba đầu cơ duyên dáng cùng những nấc cơ hoàn mỹ trên ngực, xuống dưới là vòng ba có lực cùng cặp chân dài mạnh mẽ.

Ánh mắt anh như sấm bắn dừng ở phần dưới của hắn, mà thân thể hoàn mỹ này cũng vì vậy mà từ từ nổi lên phản ứng.

"Anh đang nhìn cái gì!" Thẩm Văn Vũ chịu không nổi ánh mắt chằm chằm đó, lập tức hô lên.

"Tôi nhìn cậu." Anh không chút do dự nói ra, vấn đề này ngay cả nghĩ cũng không cần nghĩ, nó dường như đã trở thành phản xạ.

Trong quá trình đợi anh tưởng thức, Thẩm Văn Vũ chỉ cảm thấy bản thân giống một con cừu non chờ đợi để bị làm thịt. Nhưng hết lần này tới lần khác cậu em phản chủ lại như muốn mạng hắn khi đang ngủ say lại ngo ngoe tỉnh dậy.

"Đừng nhìn!"

"Cậu cương."

"Đó là phản ứng sinh lý!" Thẩm Văn Vũ thở dốc nói. Thân thể này đã phản bội trái tim hắn nhưng hắn tuyệt đối sẽ không thừa nhận, tuyệt không!

"Phản ứng sinh lý cũng được." Anh đến gần người đàn ông đang giấu đầu hở đuôi rồi đột nhiên đưa tay bắt lấy phân thân của hắn: "Nếu nó không đứng dậy nổi thì với tôi cũng vô dụng!"

Hắn không cam lòng cắn chặt răng, ánh mắt hung hăng nhìn chằm chằm anh. Ngược lại Mạc Lam Tuyên thì nở nụ cười. Anh nhìn thấy trong đôi mắt tràn đầy lửa giận là bản thân đang treo bên miệng nụ cười khiêu khích.

"Bên trong ánh mắt của cậu có tôi."

Vừa nói ra, Thẩm Văn Vũ lập tức nhắm mắt lại, nhưng Mạc Lam Tuyên cũng sẽ không cho hắn làm như thế.

||||| Truyện đề cử: Thầy Bạch! Đừng Làm Loạn |||||

"Mở mắt!"

Đôi lông mi anh khí đó hơi nhíu rồi giãn ra, cuối cùng không tình nguyện mở mắt.

Mạc Lam Tuyên nhìn thấy hình ảnh mình trong đôi mắt của hắn một lần nữa thì nở một nụ cười đắc ý.

Trong căn phòng bí mật và tĩnh lặng không tiếng động, ánh mặt trời từ cửa sổ rọi vào, trời xanh mây trắng chiếu vào vách tường sang quý.

Hai người cứ đối mặt như vậy, nếu Mạc Lam Tuyên không mở miệng thì Thẩm Văn Vũ tuyệt đối cũng không. Cho dù hắn đã sớm bị khơi lên dục hỏa nhưng hắn vẫn không muốn làm, vẫn tình nguyện chịu đựng bị giày vò thống khổ.

Một mệnh lệnh, một động tác, thân thể của Thẩm Văn Vũ hệt như con rối.

"Hôn tôi." Như nhấn vào nút khống chế, trong nháy mắt người máy có động tác.

Hắn muốn kháng cự nhưng lại không thể, cuối cùng hắn vẫn chạm lên, hôn lấy môi của Mạc Lam Tuyên. Nụ hôn của hắn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng điều Mạc Lam Tuyên muốn là môi lưỡi quấn quýt.

Đầu ngón tay của anh đưa lên kéo hắn về phía mình, bắt buộc hắn phải làm theo mệnh lệnh. Đầu lưỡi anh mãnh liệt chiếm lấy Thẩm Văn Vũ, hung hăng như muốn nuốt hắn vào bụng.

Phân thân giữa hai chân gắt gao cọ xát, từng động tác lên xuống dâm đãng, kích phá dục vọng nguyên thủy nhất, khiến Thẩm Văn Vũ cũng phải đầu hàng.

"Văn Vũ..." Đôi mắt Mạc Lam Tuyên ánh lên làn nước, chỉ có nhiệt độ cơ thể mới thật sự là rõ ràng.

***

Quán cà phê quen thuộc với không gian không quá lớn, chỉ có vài người rải rác cũng đã đều tự mình hưởng thụ buổi chiều nhàn nhã.

Đây là nơi mà hắn và Vân Quân rất thích, tuy rằng đã rất lâu hắn không còn tới nữa.

Đêm qua, sau khi gọi điện thì hắn ở một mình trong phòng khách, nhìn chằm chằm chiếc TV to bảy mươi hai inch rồi ngủ quên khi nào không biết mà đến khi hắn tỉnh lại đã là giữa trưa. Hắn rửa mặt chải đầu một phen rồi đến chỗ hẹn.

Trên người chính là quần áo mà Mạc Lam Tuyên mua, toàn thân đều là những thứ anh thích nhưng bây giờ Thẩm Văn Vũ đã thuộc về bản thân mình, đây là điểm không giống.

Sau khi ra khỏi cửa hắn có ghé mua bao thuốc rồi đến quán cà phê nhưng rồi chỉ đặt lên bàn mà không hề dùng đến.

Khi hắn ở cạnh Mạc Lam Tuyên hắn rất hay hút thuốc, dường như mỗi ngày một bao. Nguyên nhân không phải do hắn mà là Mạc Lam Tuyên không thích mùi của thuốc lá chút nào.

Thật ra, hắn cũng không hề thích thuốc lá!

Hôm nay, hắn theo thói quen đi mua một bao nhưng lại mất đi nguyên nhân để dùng, cho nên đến tận giờ bao thuốc vẫn không hề thiếu một điếu.

Đã lâu rồi không gặp lại Đinh Vân Quân, không biết bây giờ cô ấy như thế nào...

Hắn đã khác rồi, dù là bề ngoài hay nội tâm. Cứ việc Mạc Lam Tuyên cho hắn tự do nhưng hắn đã không còn là Thẩm Văn Vũ của mười năm trước, gặp lại Đinh Vân Quân, quả thật hắn có hơi do dự.

Có thể còn như trước được không?

Hắn không dám vọng tưởng, có lẽ mọi người đều đã khác vậy thì cô ấy sẽ không còn như trước đây đâu!

Như có lẽ... cô thật sự như trước kia... giống nhau như đúc...

"Anh chờ có lâu không?"

Tiếng nói dễ nghe truyền đến, Thẩm Văn Vũ nâng mắt nhìn về phía người đang đi tới.

"Vân Quân...." Vừa hô hai chữ kia, một dòng nước mắt dâng lên, hắn rất muốn khóc!

"Làm sao vậy?" Cô ngạc nhiên nhìn người đàn ông đã lâu không gặp, tại sao hắn lại khóc?

"Anh..." hắn cũng không hiểu, đột nhiên lại khóc, tựa như ngay khi hắn gặp lại Đinh Vân Quân thì phong ấn đã được hóa giải.

Cô kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh: "Đừng khóc, chỉ là lâu không gặp thôi mà, anh thế nào rồi?"

Cô gái đó vẫn ngọt ngào như vậy. Năm tháng trôi qua chỉ làm tăng thêm nét thành thục, xinh đẹp của cô chứ không nửa phần suy giảm.

Nụ cười duyên dáng đó, cô vẫn là người con gái hiền thục kia, là một Đinh Vân Quân hắn mãi chung thủy.

Gạt đi những giọt nước mắt, Thẩm Văn Vũ cười cười: "Chỉ là cảm xúc nhất thời thôi." Sau đó, tâm trạng hắn mới khôi phục bình thường: "Đã lâu không gặp em."

"Không phải anh còn công việc bề bộn sao, hôm nay rảnh đến mức hẹn với em à?" Cô gọi ly cà phê, mười ngón tay đan trước mặt: "Công việc của anh thế nào rồi?"

Công việc... hợp đồng giả danh công việc. Bây giờ hắn đã được tự do, tất nhiên sẽ không cần làm việc cho Mạc Lam Tuyên nữa: "Anh từ chức rồi, muốn về nhà hỗ trợ."

"Từ chức? Tại sao vậy?"

"Không có gì, em đừng nghĩ nhiều." Hắn nâng ly uống một ngụm, vị cà phê lạnh lẽo chua sót không thôi.

"Lúc trước, khi thời điểm khó khăn nhất anh đột nhiên nói muốn đi nhà họ Mạc tìm hỗ trợ. Bây giờ khi khó khăn qua đi, công ty phát triển rất tốt thì anh lại bất ngờ từ chức ở nhà họ Mạc. Anh đến cùng đang làm gì vậy? Là giác quan thứ sáu của phụ nữ sao? Không, cô chỉ đơn thuần là không hiểu thôi.

Khi đó nếu như không có cái trao đổi kia thì cửa ải khó khăn làm sao có thể vượt qua được? Thoát khỏi tình cảnh đó, công ty có thể làm ăn buôn bán bình thường, tất cả đều là do hắn dùng tôn nghiêm và năm tháng của mình đổi lấy!

Hắn lại bưng ly, uống sạch cà phê lạnh trong đó, cuốn trôi tất cả cay đắng vào trong: "Hiện tại đã ổn rồi, quá khứ cứ để nó trôi đi." Tuy là lừa mình dối người nhưng hắn cũng chỉ có thể làm vậy mà thôi.

"Vậy là, anh muốn về hỗ trợ sao?"

"Ừ, miễn là ba còn cần anh."

"Anh ở cạnh Mạc Lam Tuyên đã học không ít thứ, khi trở về nhớ phát huy thật tốt nhé!" Cô vỗ vai Thẩm Văn Vũ, lộ ra một nụ cười.

"Hy vọng là vậy."

Học cái gì? Haha, nếu nói ra, chỉ sợ Vân Quân sẽ bị dọa cho ngất!

"Nhất định không thành vấn đề, em rất tin anh."

"Vân Quân, anh..."

Kengg —

Còn chưa nói hết, mắt hắn đã bị một người đang bước vào hấp dẫn, đó đúng là Mạc Lam Tuyên.

Sắc mặt của anh có chút tái nhợt nhưng thân thể to lớn vẫn không mấy thay đổi. Cùng vào theo anh là một người ngoại quốc, là vị khách người Đức của nhà họ Mạc, người thứ ba... là trợ lý đặc biệt thay thế cho hắn.

"Là Mạc Lam Tuyên, ông chủ của anh." Đinh Vân Quân nhìn theo tầm mắt của hắn, lẩm bẩm nói.

"Là ông chủ cũ."

Đã xong, tất cả đều đã xong....

Mạc Lam Tuyên dẫn vị khách người Đức đến một quán cà phê có không khí không tồi, anh không thể uống cà phê bởi vậy cũng khá ít đến những nơi này nhưng hôm nay bởi vì vị khách kia thích cho nên mới tới.

Hôm nay vừa thức dậy anh đã cảm thấy rất không thoải mái, ăn cũng không vào nên đành phải uống mấy viên thuốc.

"Không khí ở đây được lắm, uống một chút rồi thảo luận." Anh lưu loát dùng tiếng Đức hỏi thăm vị khách kia, người đàn ông trung niên cũng vui vẻ gật đầu.

"Cho tôi vị trí yên tĩnh, cảm ơn."

"Xin theo tôi ạ." Nữ phục vụ dẫn ba người họ đến một góc hẻo lánh yên lặng

Vị khách người Đức đi phía trước, Mạc Lam Tuyên đi phía sau, vừa lướt qua bàn của hắn thì anh chợt dừng lại cước bộ.

Thẩm Văn Vũ!

Vẻ mặt anh có chút ngạc nhiên, không nghĩ tới lại gặp nhau ở một nơi như thế này. Đã vài ngày không thấy, người con gái bên phải kia có lẽ là... Đinh Vân Quân, sau ba giây giật mình và lo lắng, anh mới gật đầu tỏ ý chào hỏi.

Không đợi Thẩm Văn Vũ kịp phản ứng thì anh đã lập tức rời đi, chỉ chừa lại một bóng lưng cho hắn.

Anh không ngờ sẽ lại gặp mặt Thẩm Văn Vũ, anh nghĩ bọn họ sẽ không bao giờ gặp nhau nữa nhưng mà lại tao ngộ ở một nơi như thế này.

"Chủ tịch, anh uống gì?" Trợ lý mới hỏi.

Anh đột nhiên hoàn hồn, vội vàng nở nụ cười. Anh đang làm việc, nhất định không thể bị ảnh hưởng! "Ngài Barek, mời ngài gọi trước."

"Chủ tịch, ngài Barek đã gọi rồi."

"À, được, vậy cho tôi một ly cà phê."

"Được."

Anh đã quên mình không thể uống cà phê, vị trợ lý mới này cũng không biết được điều đó, khi anh uống xong mới phát hiện điều không đúng.

Cố gắng áp chế không chú ý tới Thẩm Văn Vũ, anh chuyên tâm vào công việc, dùng tiếng Đức lưu loát giải thích thấu đáo những cái nhìn và kế hoạch cho đến khi thỏa thuận đã đạt được, nhà họ Mạc sẽ thu vào được đến mấy chục nghìn.

Nhưng bởi vì, sai lầm khi uống cà phê lại càng khiến cho sức khỏe Mạc Lam Tuyên trở nên nghiêm trọng, cố nén đau, anh đứng dậy xin phép rồi bước nhanh về phía nhà vệ sinh.

"Nhìn vẻ mặt của Mạc Lam Tuyên có lẽ không được tốt lắm, anh ấy không thoải mái sao?" Đinh Vân Quân nhìn về hướng đó, hỏi Thẩm Văn Vũ.

"Làm sao anh biết được, em qua mà hỏi trợ lý mới của anh ta." Thật ra, hắn cũng có liếc nhìn thấy, rõ ràng là hắn không muốn để ý nhưng lại để ý cực kỳ.

"Anh ấy gầy quá, còn chưa ăn trưa phải không?"

"Vân Quân! Đừng nói về anh ta nữa!"

"Hai người cãi nhau à?"

"Không có, chỉ là anh muốn rời công ty nhà họ Mạc nên em đừng hỏi về chuyện của Mạc Lam Tuyên nữa được không." Hắn và nhà họ Mạc đã không còn quan hệ, đừng hỏi hắn, cũng đừng hỏi chuyện tình quá khứ mười năm qua.

"Anh không muốn nói sao?"

"Đúng vậy!" Hắn không muốn bị ba chữ "Mạc Lam Tuyên" nhiễu loạn!

"Được, em không hỏi. Anh cần nói với em cái gì?"

"Anh cần...?"

"Mạc Lam Tuyên đi đâu vậy?"

"Anh..." Hắn nhớ mình muốn nói gì đó nhưng tâm trạng bây giờ thật sự rất loạn, hắn phải chỉnh lại tâm trạng thật tốt trước: "Anh đi WC, về nói sau."

"Vâng." Cô gái xinh đẹp nhẹ nhàng gật đầu cười.

Đi vào toilet, từ cánh cửa duy nhất đang đóng truyền đến tiếng nôn mửa, một lát sau là tiếng nước ào ào, cánh cửa mở ra.

Mạc Lam Tuyên từ trong đi ra ngoài, sắc mặt so với khi vừa vào cửa lại càng tái hơn, tinh thần thoạt nhìn cũng không tốt lắm.

Hai người đều giật mình, vừa mới gặp lại, không ngờ còn thấy nhau ở WC.

Hắn bình tĩnh nhìn đối phương lại không biết mở miệng thế nào cho phải, hơn nửa ngày, Mạc Lam Tuyên mới cất lời nói trước.

"Thật... thật khéo." Anh không biết Thẩm Văn Vũ đã vào đây bao lâu, đành phải chọn cách mở miệng bình thường.

"Đúng vậy."

Sau ngày từ biệt ở giáo đường hôm đó, đây là lần đầu tiên gặp lại nhưng giờ quan hệ của hai người đã khác rất lớn.

"Người kia là Đinh Vân Quân đúng không?"

"Đúng vậy, là người mười năm trước tôi muốn kết hôn."

Mạc Lam Tuyên khẽ nhíu mày: "Hai người... quay lại à?"

"Tôi vẫn yêu cô ấy."

Anh không nghĩ Thẩm Văn Vũ sẽ trả lời như vậy, Mạc Lam Tuyên ngây ngẩn nhìn hắn, sắc mặt ngoại trừ khó coi thì là xấu hổ không nói nên lời, anh nuốt nước miếng: "Anh, anh ra ngoài trước."

Dạ dày anh đột nhiên quặn đau, nước mắt như muốn tràn ra ngoài, người đàn ông này thật tàn khốc! Bước chân anh không vững, thiếu chút nữa thì té ngã.

Thẩm Văn Vũ vươn tay định đỡ nhưng lại bị Mạc Lam Tuyên tránh đi, thân thể gầy yếu ngã vào vách tường, đụng vào rất mạnh, nước mắt trong suốt cũng lăn xuống hai gò má. Anh run rẩy đưa tay vào trong túi, lấy ra chiếc điện thoại.

"Là tôi, cậu hãy dẫn ngài Barek đến khách sạn trước đi, nói với ông ta là tôi không được khỏe, tối nay sẽ đến gặp sau." Cất di động, Mạc Lam Tuyên xoay người ôm dạ dày, cố nén thống khổ.

"Anh làm sao vậy?"

"Không có việc gì, tôi ổn." Nước mắt vỡ đê, đau đớn trong tim hay cơn đau từ dạ dày anh đã không phân rõ!

"Anh có vẻ không ổn lắm nhỉ."

"Cậu ra ngoài đi, đừng để cho cô gái cậu yêu phải chờ lâu."

"Tôi sẽ giúp anh kêu xe cứu thương..."

"Không cần!" Mạc Lam Tuyên lớn tiếng quát lại lời hắn, ngước mặt lên nhìn: "Thứ tôi cần không phải xe cứu thương." Qua loa lau đi nước mắt, anh đứng thẳng dậy, rời khỏi cửa: "Cảm ơn ý tốt của cậu."

Vội vàng rời khỏi quán cà phê, anh chỉ sợ rằng bản thân mình sẽ không chịu nổi.

Thẩm Văn Vũ đủ ác liệt, cũng thật tàn nhẫn. Đời này của anh đã bị hắn chặt đứt tất cả hy vọng xa vời, vậy mà hắn còn tàn nhẫn chọc ngoáy vào vết thương vất vả lắm mới khép lại, để anh một lần nữa máu chảy thành dòng.

Hahahahaha, Thẩm Văn Vũ đang trả thù anh phải không? Trả thù anh đã cho hắn mười năm thống khổ?

Sẽ biết là thương tâm, mà nó cũng chứng tỏ anh vẫn yêu Thẩm Văn Vũ cho nên bản thân mới đau đớnn. Ha ha, anh xứng đáng, vì sao anh lại không ném đi cái chấp niệm này? Rõ ràng đã đến nông nỗi này, tại sao còn không buông tha!

Mười năm, hơn ba nghìn sáu trăm ngày, không phải một sớm một chiều!

Di động trong túi đột nhiên vang lên, anh tiếp nhận: "Alo?"

"Tớ là Sam đây, cậu ở đâu?"

"Chuyện gì?"

"Tớ muốn làm xong chuyện ok, gặp mặt nói đi!"

"Được, ở đâu?"

"Đến Chianti đi."

"Tớ sẽ đến ngay, chờ tớ."

"Sẽ chờ."

Cất điện thoại, Mạc Lam Tuyên chậm rãi giơ tay lên bắt taxi đi về phía tây đường Nam Kinh.

***

Mạc Lam Tuyên nằm ngửa ở giường lớn, hai chân mở ra ôm vòng lấy thắt lưng Thẩm Văn Vũ, thứ to lớn như lửa nóng ra vào trong thân thể của anh, cả người cũng theo đó mà chuyển động.

Sau lưng Thẩm Văn Vũ là một cái cửa sổ, nhìn lướt qua bờ vai hắn chính là một mảnh trời xanh mây trắng, có khi hắn sẽ nhắm mắt lại, có khi sẽ nhăn mày, đau khổ và vui vẻ luân phiên.

"Dùng sức một chút...hahaha a...dùng sức a...."

Mồ hôi, tinh dịch, trái tim đập liên hồi, nhiệt độ cao của cơ thể, tựa như muốn hòa tan tất cả.

Anh ôm lấy cổ Thẩm Văn Vũ, khuôn ngực mồ hôi đầm đìa kề sát, địa phương kia kết hợp chặt chẽ, anh mở ra đôi mắt phủ sương mù, bầu trời trước mắt thật xanh, mây cũng thật trắng, không trung đó cách anh thật là gần....

Tựa vào lỗ tai Thẩm Văn Vũ, nói với hắn những lời yêu thương: "Tôi yêu cậu... rất yêu cậu... cậu có yêu tôi không?"

Mỗi khi vừa đến lúc này, Thẩm Văn Vũ sẽ càng điên cuồng giữ lấy anh, va chạm thật thô bạo không có một chút thương tiếc, ngược lại của khoái cảm chính là đau đớn, đau đớn và khoái cảm đều như trực tiếp tăng lên.

Mấy lần đâm dồn dập đỉnh vào, hung hăng xuyên vào thân thể Mạc Lam Tuyên, sau đó trước mắt hắn như xuất hiện một mảnh bạch quang, cả người cứng ngắt, một tiếng gầm nhẹ bắn tất cả tinh dịch nóng ấm vào dũng đạo.

Cao trào qua đi, cả người hắn như thoát lực mà nằm lên người Mạc Lam Tuyên.

Chịu lấy gánh nặng nhưng Mạc Lam Tuyên vẫn không kêu khổ, chờ cho dừng cơn thở dốc hắn lập tức đứng dậy, đi thẳng vào phòng tắm.

Tiếng nước ào ào xả xuống.

Mười lăm phút sau, mỗi một lần tắm Thẩm Văn Vũ đều tìm cách tẩy đi những dấu vết làm tình, sau đó hắn lại trở thành một trợ lý đặc biệt.

Khi hắn rời đi, Mạc Lam Tuyên đứng dậy ngồi trên giường trong chốc lát rồi sau đó bước xuống. Anh lấy từ trong tây trang của Thẩm Văn Vũ một bao thuốc lá nhập khẩu rồi đốt lên.

Mùi thuốc lá quen thuộc, nồng như muốn nghẹn người hút nhưng anh vẫn thích, bởi vì đó là hương vị của Thẩm Văn Vũ.

Độ ấm vừa nãy dần dần rút đi, tựa như chuyện đó chưa bao giờ có, mùi thuốc lá tràn ngập, ít nhất là có thể duy trì một chút thời gian.

Đứng trước tấm cửa sổ thủy tinh thật lớn, thưởng thức không trung mênh mông vô bờ bến, dùng thuốc lá thay thế cho người đàn ông đó, làm bạn trong u mịch với chính mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.