Nhìn trong ví chỉ còn sótlại hai nghìn lẻ năm mươi ba đồng (2.053),Hách Linh Nhi thở dài, đây là toàn bộ tài sản của côrồi, ngay cả tiền thuê nhà cũng không đủ.
“Cha mẹ con chết sớm, tôi là dì nghĩ con bơ vơ không nơi nương tựa, thật vất vảđem con nuôi nấng lớn khôn, hiện tại là lúc con nên báo ân. Con gái tốt nghiệpcấp ba là được rồi, nên thu thập đồ đạc đến Đài Bắc tìm việc đi, hàng tháng“chỉ cần” gửi hai vạn về là được. Còn lại tiết kiệm làm của hồi môn cho mình!”
Lời nói của dì còn văng vẳng bên tai, người khác đều nói Hách Linh Nhi rấtngốc, làm gì phải ngoan ngoãn nghe lời nói của người dì bạc nghĩa đó, nếu cóthể rời nhà tự lập, dù sao dì cô ở Bình Đông rất xa, hàng tháng gửi một vạn đãlà nhiều, lại có thể như sư tử muốn hai vạn! Căn bản là muốn đem toàn bộ tiềntrước kia xài ở trên người Hách Linh Nhi lấy về.
Đài Bắc chi phí tiêu dùng cao, tiền thuê nhà đắt đỏ, bình thường tiền lương đilàm được ba vạn. Hách Linh Nhi chỉ mới tốt nghiệp cấp ba, thật vất vả mới tìmđược công ty thương mại này ngoại lệ cho cô tiền lương ba vạn, còn không phảinhờ Trần quản lí coi trọng khuôn mặt thanh tú đẹp đẽ của cô, muốn kế toán nângtiền lương của cô, khiến cho Hách Linh Nhi thiếu Trần quản lí một phần ân tình,cũng mang đến cho mình không ít phiền toái.
“Linh Nhi, pha tách cà phê đưa đến văn phòng tôi.” Trần quản lí vừa từ bênngoài trở về, đi qua bàn làm việc của Hách Linh Nhi, nhẹ giọng ra lệnh.
“Dạ” cô kính cẩn đáp lại.
“Như thế nào Trần quản lí luôn muốn cô giúp anh ấy pha cà phê? Anh ta khôngphải có thư ký sao?” Ngồi ở bàn bên cạnh, Lâm Mỹ Ức cùng là đồng nghiệp làm ởphòng tài liệu lại giữ chặt cô, ánh mắt gian xảo như hỏi kẻ trộm vậy.
“Không biết, có lẽ là tôi pha ngon chăng?” Cô khờ dại trả lời.
“Ít giả vờ đi, nhất định là có nguyên nhân khác!”
“Không có a, pha cà phê cần gì nguyên nhân.”
Lâm Mĩ Ức vẫn cứ không cho cô đi, vẻ mặt ám muội nhìn cô.
“Đừng giấu giếm tôi, tất cả mọi người đều nhìn ra được, Trần quản lí tựa hồ đốivới cô có ý tứ. Uy! Cẩn thận một chút, anh ta đã có vợ rồi đó!”
“Nói xa xôi đi đâu vậy! Đừng đoán mò, tôi muốn đi pha cà phê.” Cô đứng lên.
“Thuận tiện pha giúp tôi đi!” Nói là làm ơn, chẳng qua là sai khiến.
“Tôi cũng muốn!” Bốn phía không hẹn mà cùng truyền đến tiếng kêu này, đều muốnthuận đường pha một ly cà phê uống. (khổ thân tỉ bị đồng sự bắt nạtnha)
Hách Linh Nhi quay về, xấu hổ tươi cười. Từ khi nào chuyện cô giúp Trần quản lípha cà phê mọi người đều biết? Cô tính tình tốt, sẽ không cùng người so đo,thuần phác, thiện lương, không hiểu tâm cơ là gì. Mọi người biết rõ tính cô,ngoại trừ lợi dụng cá tính ôn nhu của cô, càng đối với tiền lương của cô cóđiều bất mãn, luôn cố đem công việc phiền phức giao cho cô. Ngay cả như vậy,Hách Linh Nhi vẫn là người hiền lành, tận tâm hoàn thành công việc.
Đợi cô đi xa, 3 cô 6 bà lập tức xì xào bàn tán, tới thời gian cố định mỗi ngàycủa nhóm người.
“Vì sao Trần quản lí kêu cô ta pha cà phê? Chẳng lẽ bọn họ trong lúc đó có cáigì?”
“Nhất định vậy – nhớ rõ nửa năm trước nữ kế toán rời khỏi cương vị công táckhông? Trần quản lí cũng thường muốn cô ấy pha cà phê, lúc ấy mọi người còn đồnđại hai người bọn họ quan hệ không đơn giản nha!”
“Kỳ quái? Cô ta vừa quê mùa vừa ngốc, Trần quản lí vì sao lại coi trọng cô?”
“Dễ lừa thôi! Con gái vùng phía Nam lên còn chưa rõ sự đời, dễ dàng cua nha!”
“Khó trách chỉ tốt nghiệp cấp ba có thể lấy đến 3 vạn tiền lương, không chừngbọn họ đã có “cái kia” rồi!”
Một đám phụ nữ cười nhẹ, không sợ thiên hạ đại loạn, suy đoán lung tung.Cho dù chuyện giả dối hư ảo cũng sẽ bị các cô nói thành thật. Gõ cửa văn phòngTrần quản lí, Hách Linh Nhi đem cà phê đặt ở trên bàn làm việc của anh.
“Quản lí, đây là cà phê anh muốn.” Cô lập tức xoay người muốn rời khỏi.
“Đợi chút.”
Hách Linh Nhi quay đầu lại nhìn anh.
“Quản lí tìm tôi còn có việc?” Trần quản lí đứng lên cười tủm tỉm nhìn chằmchằm cô, ánh mắt lóe lên biến hoá khó lường.
“Nghe nói cô hàng tháng đều gửi hai vạn cho dì ở Bình Đông? “
“Đúng vậy, dì cay đắng nhọc nhằn mới nuôi được tôi lớn lên, cho nên gửi chúttiền hiếu kính dì.” Cô thành thật trả lời.
“Nhưng mà hàng tháng hai vạn tiêu hao cũng không phải là ít, hơn nữa còn tiềnsinh hoạt phí, tiền lương của cô chỉ có ba vạn đâu đủ xài?”
“Tôi buổi tối còn có làm thêm, có thể trợ cấp chi tiêu.”
“Vậy sao?” Anh cười nói. “Nghe nói cô thi đậu đại học, tháng sau sẽ nhập học,còn tiền học phí nữa?”
Hách Linh Nhi ngượng ngùng cúi đầu, bị người nhìn ra cuộc sống mình căng thẳng,khốn quẫn, cảm thấy thật không tốt!
“Chuyện này không có gì phải mất mặt, chuyện này công đoàn sẽ có biện pháp giảiquyết, cho nên tôi mới gọi cô vào văn phòng, nơi này có một chút tiền cho cômượn trước dùng đi.”
Hách Linh Nhi không thể tin được ngẩng đầu, hai tròng mắt nhìn Trần quản lí đầymong đợi.
Trần quản lí ôn nhu đối với cô cười nói: “Tôi thích cô gái ngoan hiếu thuận,cầm nhanh đi, đừng khách khí.” Đem một phong bì tiền mặt nhét vào tay cô.
“Cám ơn... Cám ơn quản lí!” Cô ánh mắt cảm kích, nội tâm kích động không thôi.
Cầm phong bì dày cộp ra khỏi văn phòng, nghĩ đến tiền thuê nhà cùng họcphí đều trả được, Hách Linh Nhi hưng phấn đi tới, toàn thân bay bổng giống nhưbước trên đám mây, bởi vì đắm chìm trong vui sướng, không may đụng vào ngườiđối diện đang đi tới, làm cô ngã ra đằng sau.
“Thật xin lỗi! Tổng giám đốc, tôi không cố ý!” Cô vội vàng xoay người xin lỗi,người ta gọi cô ấy là “Nữ tu la” Lý Tuyết Lôi, là nhân viên cao cấp nhất trongđám đàn ông, là người phụ nữ tài năng nữ tính duy nhất. Mọi người trong công tyđều kính sợ vị băng sơn mỹ nhân này ba phần. Trời sinh kiêu ngạo, vẻ ngoài xinhđẹp, hơn nữa cô du học lấy bằng ở Mĩ, cùng với sự khôn khéo giỏi giang và nănglực làm việc khiến cô lên tới chức vụ tổng giám đốc “Dưới một người, trên vạnngười” đem nhân viên chủ quản là đàn ông toàn bộ dẫm nát dưới chân mặc cho côra lệnh.
Nghe nói chủ tịch luôn bận rộn cả trong và ngoài nước, dây chuyền xí nghiệptrên trăm nhà. Bởi vậy công ty này hoàn toàn giao cho tổng giám đốc xử lý, chonên Lý Tuyết Lôi chẳng khác gì với người nắm quyền sinh sát công nhân.
Cô nhìn từ trên xuống dưới ngắm Hách Linh Nhi một cái, cuối cùng ánh mắt dừngtrên phong bì ở tay Hách Linh Nhi.
“Cô mới từ phòng Trần quản lí đi ra?”
“Vâng... Đúng vậy.”
“Phong bì này là gì?”
“Dạ, cái này? Đây là... tiền Trần quản lí cho tôi mượn.” Vừa ra khỏi cửa, côtựa hồ nói không nên lời, công ty luôn luôn kiêng dè cấp trên cùng nhân viêndính líu tới tiền bạc, nhưng mà... Cô thật sự không muốn nói dối. Ngoài dự đoáncủa cô, tổng giám đốc cũng không nói gì, chỉ cười nhẹ.
“Cô vẫn là học sinh, dựa vào tiền kiếm để trả tiền nhà và tiền học phí, phảikhông?”
Hách Linh Nhi gật đầu mạnh, bổ sung: “Còn phải gửi tiền cấp dưỡng dì nuôi tôilớn lên, bởi vì Trần quản lí đồng tình tôi tiền không đủ dùng, cho nên mới chotôi vay tiền, tôi... nhất định sẽ mau chóng trả lại cho anh ấy.” Tổng giám đốcthật là lợi hại! Cư nhiên đoán một cái liền đoán trúng tình cảnh của cô.
Lý Tuyết Lôi thản nhiên nhìn cô cười ra tiếng.
“Cô gái đáng thương.” Cô không nói thêm lời nào liền hướng văn phòng đi tới.
Hách Linh Nhi nhìn bóng lưng tổng giám đốc rời đi, suy nghĩ về lời cô ấy mớinói, giọng điệu thương hại, vì sao cô lại cảm thấy tổng giám đốc nói cô gáiđáng thương thì chứa đựng một chút châm biếm và huyền bí, tựa hồ có ý khác.
Sớm tinh mơ, điện thoại làm Linh Nhi từ trong mộng tỉnh lại. Phía bên kiatruyền đến tiếng khóc nức nở của dì, em trai họ (biểu đệ) của cô tối hôm kia xảy ra tai nạn xe, dì khóc muốn côđuổi kịp chuyến xe lửa buổi sáng trở về. Sáng sớm, Hách Linh Nhi ngay cả xinphép công ty cũng không kịp liền đi xe lửa quay về Bình Đông, đi vào phòngbệnh, vừa hay nhìn thấy dì đã khóc không thành hình người.
“Dì...”
Dì vừa nhìn thấy cô đến, lập tức ôm cô khóc càng thêm đau lòng.
“Linh Nhi a, cháu, cháu đã về”
Nước mắt dì cùng tiếng kêu khóc làm lòng của cô đau, nước mắt chảy xuống haimá, nhìn về phía dượng đứng một bên, lo lắng hỏi:
“Em hiện tại thế nào?”
“Đã muốn vượt qua thời kì nguy hiểm, nhưng vẫn cần ở lại phòng bệnh quan sátmột, hai ngày.”
“Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
“Còn không phải do đua xe! Răn đe nó bao nhiêu lần cứ không nghe, hiện tại đụnglàm gãy xương đùi, nếu không mổ liền sẽ tàn phế cả đời!” Dượng thương tâm lắcđầu thở dài.
“Mổ? Cái kia... hết bao nhiêu tiền?” Cô biết không phải là con số nhỏ.
“Này... Cháu không cần lo lắng.”
“Nhưng mà –”Lúc này dì ngắt lời cô. “Linh Nhi, cháu ngồi xe cả một ngày chắc đãmệt chết, không bằng trước hết về với em gái họ của cháu rồi nói sau. Nơi nàyđã có dì và dượng cháu là được.”
Nhìn vẻ mặt dì tiều tụy mệt mỏi, giọng nói hiền lành ôn nhu khác thường, dù saocũng là người làm cha mẹ, phát sinh sự tình này, khiến cô nhìn thấy một mặt yếuớt của dì và dượng. Cho dù trước đây bọn họ đối với cô luôn vênh mặt, hất hàmsai khiến, thậm chí làm khó dễ không tốt. Nhưng dù sao cũng là người thân, từsau khi cha mẹ qua đời, bọn họ chính là người thân duy nhất của cô.
“Dì, em nhất định không có việc gì, hai người nên bớt lo lắng, đừng làm chomình vất vả!” Linh Nhi cố nén nước mắt an ủi bọn họ.
“Bé ngoan, đi về trước đi.” Dì nắm chặt tay cô thúc giục.
Hách Linh Nhi gật đầu, mang theo em gái họ (biểu muội) rời đi, thuận đường gọi điện thoại xin phép công tynghỉ ba ngày. Vào thời điểm đặc biệt này, cô nhất định phải phấn chấn tinh thầntận lực giúp dì, mọi người đồng cảm nhận thật tốt, cô không khỏi vui mừng.
Hôm sau tỉnh dậy, trong phòng khách chật kín người, Hách Linh Nhi giật mìnhngồi xuống, trừ dì và dượng ra còn những người khác cô không biết.
“Cháu tỉnh ngủ nha, có ngủ đủ giấc không?” Dượng hiền lành thân thiết hỏi.
“Đến, ngồi vào bên cạnh dì.” Dì thân thiết kêu. Hách Linh Nhi thuận theo đi đếnbên dì, đối với ba người chú và bác gái xa lạ nhìn chằm chằm mình, cảm thấykhông được tự nhiên.
“Cháu là cháu gái của tôi tên Linh Nhi, năm nay mới mười tám tuổi, bộ dạngthanh tú lại rất ngoan ngoãn. Là cháu gái tôi thương nhất, mẹ cháu chết sớm, từmột tay tôi nuôi nấng lớn lên, tuy rằng không phải con gái tôi sinh ra, nhưngtôi vẫn coi như con mình, có lẽ có khi đối với cháu có điểm hơi nghiêm khắc,nhưng tôi chưa từng xem cháu như người ngoài.”
Lời nói này của dì khiến cô vừa mừng vừa lo, cũng khiến cô cảm động, hoá ra dìthật sự thương cô, không giống như vẻ ngoài hà khắc.
Dượng một bên tiếp lời nói: “Linh Nhi từ nhỏ đã là một cô gái tốt khéo hiểulòng người.”
Dì và dượng chưa bao giờ ở trước mặt người khác khen ngợi cô. Hôm nay đối vớicô đặc biệt thân mật, trong lòng Hách Linh Nhi nổi lên cảm động chưa bao giờcó.
“Hai người khen cháu như vậy, cháu thấy không tốt. Cháu vẫn nên cảm ơn công ơndì cùng dượng thu dưỡng, trong nhà có cái gì cần hỗ trợ, cháu nhất định hết sứcphối hợp.”
Một ông bác xa lạ đang ngồi, từ lúc đầu vẫn nhìn chằm chằm Hách Linh Nhi, cườimở miệng nói: “Linh Nhi tiểu thư là cô gái hiền dịu ngoan ngoãn xinh đẹp nhưvậy, tôi thực thích.”
“Cám ơn.” Cô đỏ mặt gật đầu.
Một bác gái xa lạ khác tiếp lời: “Phát sinh chuyện bất hạnh như vậy, hai ngườivừa muốn chiếu cố con bị thương, vừa phải thu xếp việc nhà, cũng thật khó chohai người, chỉ là bây giờ tốt rồi, người nhà Trịnh tiên sinh nhất định giúp haingười, chi phí giải phẫu không thành vấn đề.”
Trịnh tiên sinh chính là lão bác kia, cười tủm tỉm nhìn chằm chằm Linh Nhi.
“Như vậy Linh Nhi tiểu thư cũng không thành vấn đề đi?”
“Hả?”
Cô nghi hoặc nhìn ông, không hiểu lời bà kia mới nói vừa rồi là ý tứ gì, đangđịnh mở miệng hỏi thì dì nhanh mồm nói:
“Vừa mới nói qua, Linh Nhi nhà chúng tôi rất nhu thuận, tuyệt đối nghe lời nóicủa hai vợ chồng tôi, chỉ cần có thể giúp em bình phục, Linh Nhi đều là không ýkiến, có phải hay không?”
Bà hiền lành nhìn Linh Nhi, lấy mắt ý bảo.
Linh Nhi dùng sức gật đầu.
“Hai người yên tâm, cháu sẽ toàn lực phối hợp.”
“Đứa bé ngoan, cháu đi bệnh viện trước giúp chiếu cố em đi! Chúng ta còn cóchút chuyện muốn nói, sẽ đi sau.”
Vì thế Linh Nhi lễ phép chào mọi người, không hề suy nghĩ gì đi ra nhà dì.
Đợi cô đi xa, những người khách không khỏi khen ngợi.
“Thật là một cô gái nhu thuận! Lão Trịnh, anh nhất định có phúc!”
“Cô ấy điều kiện tốt như vậy, theo tôi... chẳng phải ủy khuất cô ấy sao?”
“Sẽ không! Sẽ không!” Dượng tha thiết tiếp lời: “Linh Nhi có thể gả cho ngài,là phúc khí tu được 3 đời, chỉ cần ngài không chê, chúng tôi tuyệt đối không cóvấn đề.”
Lão Trịnh vô cùng vui mừng đứng lên.”Một khi đã như vậy, hôn sự liền quyếtđịnh, tôi sẽ mau chóng chuẩn bị mọi thứ, hy vọng trước cuối tháng cưới cô ấyvào cửa.”
“Dạ, dạ! Vậy sính lễ...”
“Hai trăm vạn phải không, không thành vấn đề! Ngày mai nhất định gửi vào tàikhoản của các người.”
“Cám ơn! Cám ơn!” Hai vợ chồng liên tục khom lưng cười nói cảm ơn, chỉ thiếukhông quỳ xuống đất dập đầu. Tiễn thần tài đi, hai vợ chồng nghĩ đến viễn cảnhcười toe toét, vì lòng tham của bọn họ, Hách Linh Nhi liền bị bán như vậy.
Đêm đó hai vợ chồng hiền lành ôn nhu kể cho cô nghe cách em họ lành bệnh, HáchLinh Nhi sắc mặt lập tức trắng bệch, cả người giống như rơi xuống vực sâu utối.
“Muốn cháu gả cho Trịnh tiên sinh?”
Hai vợ chồng già nước mắt tung hoành đau khổ cầu xin.
“Chỉ cần cháu gả cho ông ta, Trịnh tiên sinh nguyện ý gánh tất cả chi phí, thậmchí bao gồm tiền hồi phục về sau. Cháu cũng biết, nhà chúng ta nghèo căn bản khôngđủ sức chi trả khoản tiền lớn như vậy, hơn nữa học phí của hai đứa nhỏ cũng làđi vay, đã muốn ép chúng tôi đến đường cùng. Nếu có Trịnh tiên sinh hỗ trợ, emhọ cháu liền có hi vọng hôi phục.”
“Nhưng mà... Trịnh tiên sinh kia thoạt nhìn đã sáu mươi tuổi, đáng tuổi bacháu, dượng dì sao có thể...”
Cô lắc đầu, đối với tất cả mọi chuyện bừng tỉnh hiểu ra, thì ra sáng nay bọn họđang nói tới hôn sự của cô! Cô thế nhưng ngây thơ nghĩ rằng dì dượng thật sựthương cô.
“Trịnh tiên sinh là chủ đất lớn, đất đai cùng nhà ở nhiều đến mức không đếmđược, tuy rằng hơi lớn tuổi, cháu gả cho ông ta làm vợ nhỏ hưởng giàu sang,chúng tôi ngậm đắng nuốt cay nuôi cháu lớn như vậy, coi như là báo đáp công ơnnuôi dưỡng của chúng tôi đi! Linh Nhi, chẳng lẽ cháu muốn trơ mắt nhìn em họbán thân bất toại cả đời sao?”
Hai vợ chồng quỳ xuống cầu xin cô, bộ dạng khóc lóc kinh động đến trời làm tráitim thiện lương của Linh Nhi đau đớn.
Mắt cô ứa lệ, không cách nào cự tuyệt hai người già đang quỳ trước mặt cô, rốtcục đồng ý, hai vợ chồng dì vui mừng một phen.
“Tôi đã nói rồi! Linh Nhi từ lúc còn nhỏ đã là cô gái tốt khéo hiểu lòngngười!” Dượng nói với bà vợ bên cạnh.
“Đúng vậy! Chúng tôi cuối cùng không uổng công nuôi cháu, hơn nữa đây là nhânduyên tốt, gả cho kẻ có tiền coi như cũng không làm cha mẹ cháu thất vọng!”
Nhìn vợ chồng kẻ xướng người hát giải thích cho mình đó là việc tốt, Linh Nhichỉ cảm thấy choáng váng đầu, chậm rãi nói: “Cháu...muốn trở về phòng nghỉ ngơimột chút.”
“Được, Được! Nhanh về phòng nghỉ ngơi, cháu hôm nay ở bệnh viện đợi cả mộtngày, nhất định mệt rồi!”
Một trận chua xót trào dâng, Linh Nhi che miệng chạy lên lầu trên. Đợi cô lênlầu, hai vợ chồng lập tức vui mừng, hoa chân múa tay vui sướng. Kỳ thật thằngcon chỉ là gãy xương nằm viện, căn bản không cần chi phí phẫu thuật lớn. Chẳngnhững có công ty bảo hiểm bồi thường tiền, lại có thể ngoài ý muốn kiếm đượchai trăm vạn, sao không khiến bọn họ hưng phấn cho được!
Linh Nhi trở lại trong phòng khóc thảm, thật sự không thể chấp nhận việc mình ủykhuất gả cho lão già kia là sự thật, nghĩ đến mình bị người đàn ông kia chạmvào, dạ dày không khỏi quặn lên một trận ghê tởm. Đột nhiên, cô trong đầu hiệnlên bóng dáng Trần quản lí, đúng rồi! Cô có thể tìm Trần quản lí xin giúp đỡ,nói không chừng Trần quản lí nguyện ý cho cô mượn tiền, như vậy cô có thể khôngcần lập gia đình.
Lúc đầu đang chìm trong đau khổ tuyệt vọng lại nhen lên một tia hy vọng, chỉcần mượn được tiền, ít nhất trước mắt giải quyết phí giải phẫu, về sau sẽ tìmcách trả từng khoản. Vì thế cô mang theo hành lý thừa dịp đêm chuồn ra khỏi nhàdì, để lại một tờ giấy, ôm một lòng không yên bất an chạy về Đài Bắc.
Hách Linh Nhi bất an siết siết tay, 5, 6 lần nhìn đồng hồ treo tường, lại nhìnhoàn cảnh chính mình — một gian phòng lớn. Khi cô nói cho Trần quản lí mongmuốn của mình, Trần quản lí liền đem cô tới đây, cười tủm tỉm bảo cô ngồi đâychốc lát, người liền tiến vào phòng tắm tắm.
Hóa ra Trần quản lí ở nội thành còn có được căn hộ lớn, bài biện trong phòngthoải mái xa hoa, cô hiện tại thuê phòng ở chỉ nhỏ bằng 1/5 nơi này, đến phòngtắm còn phải cùng người khác xài chung! Phòng lớn như vậy, đối với cô mà nói làhi vọng xa xỉ, nói đơn giản chính là “ước mơ xa vời không thể thành”!
Chỉ là, trong mộng cũng tốt! Đang chìm đắm trong mộng về căn phòng, trước mắtcảnh tượng bừng tỉnh mộng đẹp của cô, kéo cô trở lại sự thật.
“Á!” Cô kinh hô, không dám nhìn Trần quản lí mới tắm ra, tuy rằng trên ngườianh có áo choàng tắm, nhưng cô ngây thơ vẫn là thẹn thùng bảo thủ như vậy, chưatừng nhìn qua người đàn ông như thế này.
“Làm sao vậy? Ngượng sao?” Anh cười nói.
“Thực xin lỗi... Tôi hô quá lớn.” Cô ôm hai gò má khô nóng của mình.
Để hai ly rượu, anh ở sô pha đối diện cô ngồi xuống. “Cô gái dễ đỏ mặt như côcòn rất ít, tôi tối nay đã được thưởng thức cô gái thẹn thùng như cô.”
“Cám ơn.” Cô cúi đầu nhìn rượu ngọt, không dám nhìn thẳng Trần quản lí, anh tắmxong, tràn ngập mùi nam tính, không giống ở trong công ty mặc tây trang đoanchính. Mà anh, chỉ nhấm nháp rượu ngọt, hai mắt nhìn thẳng chằm chằm vào cô,Hách Linh Nhi bị anh nhìn thấy rất không tự nhiên. Hôm nay Trần quản lí, làmcho người ta cảm thấy rất kỳ quái, toàn thân có loại hơi thở làm cô sinh cảmgiác bất an.
Có lẽ là thần kinh của mình quá mức căng thẳng, cố lấy dũng khí ngẩng đầu nhìnthẳng vào đôi mắt của anh.
“Trần quản lí, chuyện tôi đã nói với anh...”
“Vay tiền phải không?”
Cô ngại ngùng trả lời: “Tôi biết chuyện này nhất định làm cho anh khó xử, nhưngnếu kiếm không ra, chi phí phẫu thuật chân cho em họ... Em họ tôi có khả năngtàn phế cả đời.”
“Cần bao nhiêu?”
Đúng nha, cô thế nhưng đã quên hỏi phí giải phẫu cần bao nhiêu tiền, đành phảiđưa ra một cái giá trước.
“Đại khái... Chắc khoảng năm mươi vạn...”
“Con số này cũng không phải con số nhỏ.”
“Tôi biết, nhưng là nếu không có số tiền này, dì tôi sẽ...”
“Sẽ như thế nào?”
Cô cắn môi dưới, khó xử nói ra. “Sẽ gả tôi cho một kẻ có tiền, lấy phí.”
“Hửm?” Hai hàng lông mày chau lại, có hứng thú mà nhìn cô.
“Cô không muốn gả cho người kia?”
“Không – tôi tuyệt đối không lấy chồng! Nhưng mà... lại tìm không ra biện phápkhác.”
“Cho nên mới cầu tôi.”
Cô gật đầu, chột dạ nhìn, nghe ngữ khí của Trần quản lí, giống như không có hyvọng gì!
“Một khi đã như vậy, muốn cho cô mượn cũng không phải không thể.”
“Thật sự! Anh đồng ý cho tôi mượn?” Cô hưng phấn mà kêu lên, lòng tràn đầy hyvọng.
“Nhưng năm mươi vạn này cũng không phải là số tiền nhỏ...”
“Chỉ cần anh cho tôi mượn, Linh Nhi nguyện làm trâu làm ngựa nhất định nghĩbiện pháp trả lại anh!” Cô kéo lấy ống tay áo của anh cầu xin.
“Làm trâu làm ngựa? Da thịt non mềm như vậy, tôi sao cố thể nhẫn tâm.” Anh cầmtay trắng nõn nhỏ bé của cô, câu nói lộ ra ngả ngớn.
“Không có gì... Tôi nhất định có thể chịu khổ.” Tay nhanh chóng rút về, độngtác ngoài ý muốn của Trần quản lý, nhưng vẫn cười với cô.
Mắt Trần quản lí chuyển sang thâm trầm, chậm rãi tới gần cô, thấp giọng nói:
“Còn có một biện pháp, tiền cũng không nhất định phải trả, lại có thể cứu em họbị thương của cô.”
“Thật sự? Biện pháp gì?” Cô giương mắt to nghi hoặc.
“Làm tình nhân của tôi.”
Cô còn chưa hiểu rõ chuyện gì, cơ thể đã bị anh ta đặt ở trên thảm. (Oa phi lễ chớnhìn....*nhòm nhòm qua kẽ tay* chuyện gì xảy ra ni)
“Anh muốn làm gì?” Hách Linh Nhi hoảng sợ đẩy thân hình anh ta đang đè lên.
“Làm gì? Cô tưởng cô nam quả nữ ở cùng một phòng còn có thể làm gì?”
“Anh đã có vợ!”
“Nhưng mà còn thiếu một tình nhân!” Bộ mặt sắc dục đã bị lật tẩy ngay lúc đó.
Hách Linh Nhi không thể tin Trần quản lý ngày thường thân thiết chính trực cưnhiên muốn dính lấy cô, bộ dạng ôn nhu hòa ái kia đối với cô đã không còn nữa,ở trước mắt cô là một kẻ không kém đại sắc lang.
“Không cần!” Cô sống chết chống cự, vừa đá vừa đánh.
“Để cho tôi muốn làm gì thì làm, tôi sẽ cho cô rất nhiều tiền!”
“Không cần!” Cô nâng đầu gối dùng sức đá một đá vào bộ phận chính giữa anh ta.Tiếng kêu giống như giết heo thảm thiết vang lên, vẻ mặt Trần quản lí nhăn nhìnkhông ra người. Con ranh chết tiệt, anh hôm nay sẽ cho cô biết mặt, mới quayđầu, anh sợ tới mức sắc mặt chuyển biến.
“Hách Linh Nhi! Có... chuyện gì cũng từ từ!”
“Anh cư nhiên muốn cưỡng hiếp tôi!” Mắt ứa lệ, hai tay cô run run giơ bình hoalên cao.
“Đừng kích động! Sẽ xảy ra án mạng!”
“Mặt người dạ thú!” Hướng trên đầu của anh ta ném một nhát.
Cô xoay người lao ra cửa, chạy bạt mạng, gió ở bên tai cô gào thét, tầm mắt mơhồ thấy không rõ phương hướng, chính là liều mạng chạy về phía trước. Độtnhiên, một tiếng phanh khẩn cấp kinh người vang lên, Hách Linh Nhi ngã, ngẩngđầu, thứ đầu tiên nhìn thấy là đầu xe Rolls-Royce, khoảng cách nguy hiểm chỉ có10 cm.
“Tiểu thư, cô không sao chứ!” Lái xe kích động xuống xe hỏi cô.
Hách Linh Nhi vẻ mặt mờ mịt, không biết là chuyện kinh khủng vừa rồi, hay làviệc kinh sợ trước mắt khiến cô nhất thời nói không ra lời.
“Sao thế?” Giọng người đàn ông trầm ổn mà uy nghiêm truyền đến từ ghế phía sau,anh đi xuống xe hướng đến chỗ cô.
“Cô, cô ấy đột nhiên lao tới...” Lái xe nơm nớp lo sợ trả lời, kính sợ đối đãivới người đàn ông này giống như thần.
Hai mắt trầm ổn nội liễm nhìn hướng kia, Hách Linh Nhi vẫn ngốc nghếch ngồidưới đất, Phương Nghị kéo cánh tay của cô.
“Bị thương?”
Cô yên lặng gật đầu, không nói một chữ.
Phương Nghị đánh giá cô từ trên xuống dưới, trừ bỏ quần áo dính nước ở ngoài,cô xem ra cũng không bị thương. Anh thật hiểu được tâm tính người như thế, chonên căn bản mặc kệ cô, chỉ là theo thói quen xuất ra chi phiếu, tùy tay ký tênquăng cho cô, rồi trở lại trong xe.
Khi Hách Linh Nhi nhìn đến chi phiếu trên tay, rốt cục mới hoàn hồn, mười, mườivạn?
“Đợi chút!” Cô dùng thân thể ngăn trở xe đã nổ máy, thiếu chút nữa đem lái xehù chết. Cô vòng đến sau cửa kính xe vội vàng vẫy chi phiếu. Phương Nghị chocửa kính xe xuống, lạnh lùng liếc cô một cái.
“Sao thế, chê tiền quá ít?” Người phụ nữ này cư nhiên không biết đủ.
“Vì sao anh cho tôi chi phiếu?” Cô không rõ!
“Muốn tiền mặt? Tôi không có mang theo.”
“Tôi không cần tiền mặt.”
“Không cần?” Ánh mắt anh vô tình nhìn cô chăm chú.” Cô còn muốn gì?”
Người này tại sao lại không hiểu chuyện như vậy! Cô hỏi anh vì sao cho cô tiền?Anh lại cùng cô ông nói gà bà nói vịt!
“Tôi là hỏi anh vì sao phải cho tôi tiền? Tôi không hiểu!”
Người phụ nữ này giả bộ? Không cần tiền? Xem ra có dã tâm lớn hơn! Gương mặtanh dị thường trong trẻo nhưng lạnh lùng, quăng cho cô một câu:
“Mười vạn phí chữa trị, chê không đủ?”
“Phí chữa trị?” Chớp chớp mắt, cô giật mình hiểu, nguyên lai anh nghĩ xe anhkhiến cô bị thương.
Cô ngây thơ cười nói: “Tôi không bị thương, chi phiếu trả lại anh.” Người nàythật sự là người tốt, cô không thể thẹn lương tâm mà nhận lấy.
Phương Nghị sớm không kiên nhẫn, trừng cô.
“Cố ý chặn xe của tôi không phải vì tiền? Tiểu thư, thời gian của tôi thật sựquý giá, không rảnh chơi trò chơi với cô, nói mục đích thật của cô đi!”
Buổi nói chuyện này làm Linh Nhi kinh ngạc không thôi, nguyên lai anh đem côtrở thành kẻ lừa đảo!
“Mau nói mục đích của cô, đừng lãng phí nữa –”
“Trả lại cho anh!” Cô đem chi phiếu hung hăng ném lên trên người anh, quay đầubỏ chạy.
Cô đâu muốn chọc ai? Dì bức cô gả cho ông già, Trần quản lí muốn làm bẩn cô, màngay cả người đàn ông xa lạ kia cũng muốn ăn hiếp cô! Nước mắt lại lần nữa rơixuống, cô nên làm gì bây giờ? Bây giờ nên làm sao!
Phương Nghị nhìn chăm chú chi phiếu trên tay mà suy nghĩ, cặp mắt khiếp sợ kiakhông giống như giả vờ, chẳng lẽ là anh lầm? Quên đi! Anh hừ lạnh, bất kể cô làthật hay là giả, làm cho phụ nữ thương tâm cũng không phải lần đầu tiên, ngạigì chứ?
“Lái xe.”
“Vâng, chủ tịch.”
Chỉ là nếu người phụ nữ kia thật vô tâm, thì anh lại thật có hứng thú, nhiềutình nhân trước của anh đều là loại tham lam, cô nhìn thật ngây thơ, không cólòng dạ gì đáng nói, người phụ nữ như vậy xử lý đơn giản hơn.
Phụ nữ là động vật phiền toái, bắt đầu từ bạn gái thứ nhất của anh, anh liềnphát hiện phụ nữ thích lải nhải, tùy hứng, thích cáu kỉnh, thậm chí bệnh tâmthần. Anh không có kiên nhẫn đi trấn an phụ nữ, bởi vì một khi dỗ các cô, cáccô bắt đầu được một tấc lại muốn tiến một thước yêu cầu càng nhiều. Bởi vậy anhkhông cần lấy hôn nhân lấy vợ trói buộc anh, chỉ cần hợp thời lấy tình nhân đểgiải quyết nhu cầu sinh lý. Tuy rằng trước mặt mới thay đổi không ít tình nhân,mỗi một người đều cho anh không ít sung sướng, nhưng cuối cùng đều trở nênkhông thể nói lý, yêu cầu anh hồi báo, sớm đã quên bản thân lúc trước là có lờithề son sắt với anh cam đoan sẽ không làm quá bổn phận tình nhân. Anh khôngkhỏi cười lạnh, phụ nữ thật sự là minh chứng tốt nhất cho “khẩu thị tâm phi”.Lúc này đây, anh muốn tìm một người phụ nữ ngốc nghếch.