"Người yêu thương nhất sao... Ha... Nếu như cô yêu hắn đến vậy vậy thì trở về với hắn đi."
Nghe được mấy lời cô nói, anh lại cảm thấy có chút không vui trong lòng. Có một loại cảm giác gì đó, mà chính bản thân anh cũng không thể nào hiểu được. Chỉ biết là... Rất khó chịu...
Yên Tử mỉm cười, nụ cười buồn buồn mang theo cả sự đau lòng mà trả lời anh.
"Anh đừng cười tôi nữa. Tôi còn không đủ thê thảm hay sao?"
Giọng nói buồn buồn của cô khiến anh thấy có chút xót xa. Nhìn gương mặt xinh đẹp đang đỏ dần lên vì khóc, chẳng hiểu sao anh lại thấy không đành lòng. Đưa tay ra nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô, Cố Đình Duy cũng bị chính hành động này làm cho giật mình. Anh cũng không biết, tại sao bản thân lại làm ngư thế... nó cứ giống như là bản năng vậy...
Yên Tử đưa mắt nhìn anh, trong lòng liền cảm thấy có chút ấm ức. Có lẽ, đây là lần đầu tiên có người lau nước mắt cho cô. Bất giác, trong lòng liền cảm thấy tủi thân lại cảm thấy rất muốn khóc.
Chẳng nói chẳng rằng, cô cứ thế mà mà nhào tới ôm chặt lấy anh. Nép đầu vào lòng anh, nghe được cả nhịp tim của anh, Yên Tử cảm giác như đã tìm được chỗ dựa vững chắc, cô cứ thế mà khóc nấc lên.
Cố Đình Duy bị cô gái nhỏ trước mặt làm cho bất động. Từ lúc anh hiểu chuyện cho đến bây giờ, lần đầu tiên có người ôm lấy anh mà khóc. Cảm giác này... khiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-yeu-nam-lay-tay-anh/3033111/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.