Yên Tử nghiêng đầu nhìn anh, đôi mắt lấp lánh mang theo ý cười. Anh đẹp trai trước mặt này là đang cố gắng giải thích để cô không hiểu lầm anh có đúng không nhỉ... Nhìn cũng đáng yêu lắm. Cơ mà cô lại muốn trêu anh thêm một chút nữa.
Cố Đình Duy nhìn đôi mắt xinh đẹp pha thêm nét tinh nghịch của cô, chẳng biết tại sao anh lại bật cười. Mà điều kì lạ hơn chính là... anh lại tự nguyện đi giải thích với cô. Vốn dĩ anh đâu cần thiết phải làm điều đó, chỉ là anh không muốn cô hiểu lầm mối quan hệ của anh và Mỹ An mà thôi.
Đôi mắt tinh nghịch khẽ chớp một cái, Yên Tử kéo ra một nụ cười rồi nói với anh.
"Đã biết bản thân là người có gia đình vậy thì còn đi với cô ta làm gì?"
"Cô đang muốn quản chuyện của tôi sao?"
"Tôi... Còn khuya tôi mới muốn quản anh."
"Tốt hơn hết cô nên biết vị trí của mình là ở đâu. Nếu không thì đừng trách tại sao tôi lại tống cô rời khỏi đây."
Nụ cười trên môi của Yên Tử biến mất. Cô đưa đôi mắt chán ghét nhìn chằm chằm vào gương mặt của anh. Cái người này tại sao lại lật mặt nhanh đến vậy... Mới lúc nãy còn cố gắng giải thích với cô, vậy mà bây giờ...
"Xùy! Biết rồi, không cần nhắc."
Cố Đình Duy nhìn biểu cảm của cô, chẳng hiểu sao lại thấy như bản thân mình đã gặp được người gọi là"cục nợ" của đời mình rồi. Cô gái trước mặt này, căn bản là không hề
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-yeu-nam-lay-tay-anh/3033097/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.