Lấy hết sức lực giúp Cận Thế Phong đứng vững lại, Yên Lam hỏi: "Thế Phong, anh có tự đi được không?"
Cận Thế Phong tủm tỉm cười gật đầu, hai tay nắm chặt bả vai của Yên Lam, sau đó từng bước vững vàng đi về phía trước, đoạn lại quay đầu nhìn Yên Lam cười ngây ngốc.
Khoảnh khắc đó trái tim Yên Lam như tan chảy, vội vàng tiến lên đỡ lấy Cận Thế Phong, dìu anh đi về phía trước.
Cận Thế Phong cúi đầu đi theo Yên Lam, từng bước từng bước ngay ngắn, không hề loạn.
Ở phía sau, thỉnh thoảng Cận Thế Phong lại bật cười, tiếng cười rất khẽ như gió thoảng bên má, Yên Lam đột nhiên đứng lại. Cận Thế Phong đi ngay sau, không kịp phản ứng bèn đâm sầm vào cô.
Yên Lam loạng choạng suýt ngã, may Cận Thế Phong đưa tay ra đỡ kịp thời.
"Anh sao vậy? Sao cười ngốc nghếch vậy?" Yên Lam kéo dài giọng bất đắc dĩ hỏi, điệu bộ
của anh dọa cô sợ chết khiếp.
Nụ cười sáng lạn của Cận Thế Phong tạm dừng, chỉ có hai mắt sáng lên một cách kỳ lạ. Anh cúi đầu, rồi lại ngẩng lên nhìn Yên Lam, tựa như suy nghĩ nung lắm. Sau một hồi Cận Thế Phong mới chậm rãi mở miệng. "Em, em đồng ý gả cho anh sao?"
Câu nói đứt quãng nhưng Yên Lam vẫn hiểu được ý tứ, khóe miệng lại cong lên: "Em đồng ý gả cho anh mà anh vui vậy sao?"
Cận Thế Phong cật lực gật đầu.
"Từ lúc nào anh trở nên hồ đồ như vậy chứ?" Yên Lam cười tươi rói, nhéo hai má Cận Thế Phong. Nếu để đối
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230608/chuong-234.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.