Giọng điệu lời lẽ trong bức thư buồn đến tang thương, ngay sau đó một giọt nước mắt lăn xuống dưới.
Bộp! Bộp! Âm thanh bên tai không dứt, bức thư ố vàng nhanh chóng ẩm ướt.
Thì ra, đây là sự thật mà ông khắc khoải bấy lâu. Sở Thành Minh yên lặng nhìn về phía trước, một khoảng trống rỗng trong đầu. Yên nhi của ông thật sự hiểu lầm ông rồi! Ông không hề lừa dối cô, thật sự ông không có một chút tình cảm gì với người con gái đó. Việc ông và cô ta ở cùng một chỗ, cũng chỉ là hiểu lầm,do một tay cô ta sắp xếp mà thôi.
"Ông nội, ông không sao chứ?" Yên Lam nhìn thấy bộ dạng của ông mình như vậy, không khỏi lo lắng hỏi han. Bức thư kia nói gì, cô cũng đọc, năm đó bà cô thật sự rất kiên quyết, kiên quyết đến nỗi không phân biệt được đâu là chân tướng sự việc.
"Bây giờ chuyện gì cũng đã rõ ràng, năm đó không phải bà không thương yêu ông, mà chính vì yêu ông nên mới không muốn ngăn cản tiền đồ của ông. Rời bỏ ông, không phải vì hận, mà vì bất đắc dĩ!"
"Ông biết, ông hiểu vì sao năm đó, mẹ Thiên Võ luôn nói với ông, vì cô ấy mà Yên nhi mới rời đi. Sau này, bà ấy cũng rất ân hận, dùng tuổi già của mình mà sám hối, sống không có một ngày vui vẻ. Lúc nghe bà ấy nói thế, ông cũng rất hận bà ấy.Nhưng chính bà ấy chẳng phải đã tự trừng phạt mình sao? Coi như hết đi, cái gì qua rồi thì hãy cho qua, ông cũng sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230600/chuong-226.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.