Điện thoại vang lên. Nhìn cha mình tiếp điện thoại, nghe ông nội ở đầu dây bên kia nói mấy câu mà cha anh trở nên lung túng không biết làm sao. Sở Mặc Hàm cảm thấy rất muốn cười thật to lên. Từ nhỏ, anh chưa bao giờ gặp qua bộ dạng cha mình như vậy, lo sợ lẫn hoang mang.
Chuyện của Yên Lam là thế nào đây? Chương trình truyền hình sao? Kịch bản ai biên tập mà lại cẩu huyết như vậy? Muốn lấy nước mắt người xem sao? Cái gì mà cháu gái thất lạc nhiều năm? Có thể sao?
Yên Lam lại chính là em gái anh? Nhất thời, Sở Mặc Hàm không tiếp thu được thông tin này, đầu óc choáng váng. Cảm giác bất an là đúng rồi. Quan hệ của hai người thật sự đã có biến hóa khủng khiếp, quỷ dị không ai tưởng tượng được, khiến anh cảm thấy thật khó thích ứng.
Yên Lam đang ở trong bệnh viện, không biết có nghiêm trọng hay không? Rốt cuộc là ai hại cô ấy? Sở Mặc Hàm đứng lặng dưới tán cây. Mọi chuyện lại nháo nhào đến mức này, không chuyện gì là không xảy ra, khiến người tâm không thể an, lòng không thể bình.
Ông nội vừa vội vã trở về, liền bắt tay phân phó thuộc hạ đi truy tìm kẻ hại Yên Lam. Anh cứ như kẻ nửa tỉnh nửa mê nhìn ông cùng cha mình đi qua đi lại bận rộn, còn không biết bản thân nên làm gì.
Không kiềm chế được tâm tình, anh muốn đi thăm cô xem hiện tại cô thế nào. Có nghiêm trọng hay không?
Cận Thế Phong ngồi bên giường chăm chú nhìn Yên Lam ngủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230591/chuong-217.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.