phòng chỉ còn lại duy nhất Cận Thế Phong, anh lặng lẽ nhìn người con gái nằm trên giường, vươn tay vuốt ve những đường nét trên gương mặt tái nhợt của cô, sao cô còn chưa tỉnh lại?
Lam Lam,chẳng lẽ em không thấy có bao nhiêu người lo lắng cho em sao? Anh xin em, mở mắt ra đi! Đừng bắt anh chờ thêm nữa, anh không chịu đựng nổi nữa đâu!
Trời về khuya,trăng vô cùng sáng, vầng trăng tựa như một tuyệt sắc giai nhân, dịu dàng rong chơi trên chốn nhân gian. Ánh trăng trùm lên hàng cây một màu bàng bạc, lách qua tán cây chiếu xuống mặt đất hàng loạt đốm sáng nhỏ như tinh linh ngoài vũ trụ. Ánh trăng lạnh lẽo mà lại yêu kiều quyến rũ, bóng cây cùng bóng người hòa lẫn vào nhau, nhìn qua vừa chân thật, lại vừa huyền ảo.
Sở Mặc Hàm lẳng lặng đứng dưới tán cây, trầm tư không lên tiếng. Tại sao mọi chuyện lại đi đến nước này? Lam Lam sao lại là em gái của anh đây? Nhớ lại những chuyện xảy ra trong hai ngày này, Sở Mặc Hàm như vừa tỉnh dậy sau một thế kỷ.
Hai ngày trước, cũng nửa đêm như vậy,khắp nơi trong khuôn viên biệt thự tràn đầy thuộc hạ mặc trang phục màu đen, không khí trong biệt thự cũng trở nên đặc quánh, bất thường.
Sở Mặc Hàm cùng Sở Thiên Võ giằng co, trên mặt người nào cũng biểu lộ sự dứt khoát.
"Mặc Hàm, rốt cuộc gần đây con xảy ra chuyện gì? Vì sao cả ngày con cứ như kẻ mất hồn?
Làm sao vậy?" Sở Thiên Võ mở miệng chỉ trích. "Con nhìn con xem. Như thế này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230589/chuong-215.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.