"Lam Lam, tốt quá ! Dì Trương đã làm cho chúng ta một bữa sáng rất thịnh soạn!" Cận Thế Phong vừa nói vừa đẩy cửa phòng đi vào.
Thấy Yên Lam vẫn đang mơ mơ màng màng ngồi bên giường, Cận Thế Phong khẽ cười rồi đi đến. "Sao vậy? Còn chưa xuống giường. Em không đói bụng sao? Dì Trương làm những món em thích ăn nhất đấy!"
"Thật ạ?" Nghe được giọng nói của Cận Thế Phong, Yên Lam mới ngẩng đầu lên, hai mắt lập tức sáng bừng, "Chúng ta đi thôi, em đói bụng lắm rồi!"
"Ha ha…" Nhìn phản ứng đáng yêu của Yên Lam, Cận Thế Phong không nhịn được bật cười thành tiếng, cúi xuống ôm lấy cô. Cô thật đúng là bảo bối yêu quý của anh!
"Vậy đi thôi, đi ăn điểm tâm!" Cận Thế Phong ôm Yên Lam, đứng dậy đi ra cửa.
"Thế Phong, anh bỏ em ra được không? Em tự đi được mà!" Tư thế ôm của Cận Thế Phong đúng là dọa cô nhảy dựng lên, ai lại ôm cô như thế bao giờ, dì Trương nhìn thấy lại cười cho.
Vả lại chỉ là đi ra ngoài ăn sáng thôi mà, chân cô đâu có bị thương, cô tự đi được.
"Bỏ em xuống à? Lam Lam, em không đi dép, không thể chân trần đi như thế được, rất dễ cảm lạnh đấy. Để anh ôm em xuống dưới nhà!" Cận Thế Phong ngắm nhìn chân cô, nghiêm nghị nói.
"Em có thể đi dép mà!"
"Nhưng chúng ta sắp xuống nhà ăn rồi, quay về phiền toái lắm!"
"Không phiền!" Yên Lam nhìn chằm chằm Cận Thế Phong, "Là anh cố ý đúng không?"
"Cố ý? Sao em biết?" Cận Thế Phong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/hop-dong-tinh-nhan/1230572/chuong-198.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.